CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 77

Nói xong, Phan Hiếu đứng dậy bước đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Nghĩa, ánh mắt ông ta ẩn ý nhìn anh vài cái.

Ông ta có cảm giác, chàng thanh niên này trong tương lai sẽ khiến khu vực Giang Nam rung chuyển.

“Tôi cũng đi thôi.”

“Đinh tổng, ông phải xử lí tốt chỗ tiền này đấy.”

Mọi người đều đứng dậy rời đi, ở trong mắt bọn họ 900 tỷ thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Mãi cho đến mọi người rời đi, Đinh Trung còn chưa lấy lại được tinh thần, cả người ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu có những con số ‘0’ cứ lướt qua, 9000 tỷ? 9000 tỷ!

Đời này của Đinh Trung thấy cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.

Ngoài phòng họp, Đường Văn Chương nhìn mấy ông lớn rời đi, tươi cười gian hiểm.

“Phong Thành, quả nhiên bị cậu nói trúng rồi, mấy ông lớn này căn bản không có dự định đầu tư, đến lượt chúng ta ra oai rồi.”

“Còn phải nói sao?” Đinh Phong Thành nói: “Giờ Giang Nghĩa quá mất mặt rồi, dù những người này đều đến đây, nhưng không lấy được đồng nào, vậy cùng không tới có gì khác nhau đâu? Hơn nữa có lẽ ông nội cũng bị họ gây khó dễ, phải chịu nhục nhã ấy chứ, lần này chắc là rất giận đây.”

Đường Văn Chương hớn hở nói: “Tốt, tốt lắm! Vậy là chúng ta đã có lí do để trục xuất Giang Nghĩa khỏi nhà họ Đinh, không có sự bảo vệ của Đinh Thu Huyền, tôi xem Giang Nghĩa anh ta còn có thể đáp trả như thế nào?”

Ba người họ đi vào phòng họp, vừa lúc thấy dáng vẻ đứng ngơ ngẩn của Đinh Trung, cho rằng Đinh Trung bị làm nhục đến mức tức điên mới trở nên như vậy.

Đinh Hoàng Liễu vội chạy về phía trước, vỗ vỗ lưng Đinh Trung nói: “Ông nội, ông sao vậy? Ông bớt giận đi, nếu những người đó không đầu tư thì tức là không đầu tư, chúng ta có thể đi tìm người khác mà.”

Đường Văn Chương nói: “Hôm nay nhà họ Đinh mất mặt quá rồi , mời một đám người không có ý tốt tới, bị người ta xỉ nhục một phen không nói còn không lấy được cắc bạc nào, ha ha, nếu bị truyền ra ngoài chắc là sẽ bị người ta cười thối mũi mất?”

Đinh Phong Thành bên kia chỉ vào Giang Nghĩa mắng: “Đều là ý tưởng ngu xuẩn của tên vô dụng mày! Mày xem mày đã làm ông nội tức tới thế nào ? Ông nội mà có chuyện gì, tao là người đầu tiên không tha cho mày!”

Đinh Thu Huyền lắc nhẹ đầu: “Phong Thành, có lẽ anh hiểu nhầm rồi .”

“Hiểu nhầm?” Đinh Phong Thành tiếp tục chửi: “Em gái, em gả cho tên vô dụng này còn chưa tính, giờ vậy mà còn cùng một giuộc với anh ta, em à, tính tình của em thiệt là ngày càng mềm yếu!”

Đường Văn Chương đi tới: “Đừng nói gì nữa, hôm nay tuy nói là mọi người đều đến, nhưng tiền thì không lấy được đồng nào, vậy so với không tới có gì khác nhau? Theo tôi thấy, vẫn nên trục xuất Giang Nghĩa khỏi nhà họ Đinh đi!”

“Tôi đồng ý!” Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu cùng kêu lên nói.

Lúc này, Đinh Trung lấy lại tinh thần, chậm rãi ngồi xuống, dùng giọng yếu ớt nói: “Ba đứa… câm miệng hết cho ông.”

Ba người đều ngây ngẩn, bốn mắt nhìn nhau.

Đinh Phong Thành nói: “Ông nội, ông không thể mềm lòng vào lúc này được.”

“Ông không có mềm lòng!” Đinh Trung trừng Đinh Phong Thành một cái: “Hội nghị hôm nay rất thành công, đã lấy được vốn cho dự án.”

“A?”

Ba người Đường Văn Chương há hốc mồm kinh ngạc, đám ông lớn kiêu căng, cao cao tại thượng kia thật sự đưa tiền ?

Bình luận

Truyện đang đọc