CHIẾN THẦN TU LA


Lâm Mộng Vân lập tức hứng thú, đã rất lâu không có người mới gia nhập rồi.

Cô ta hỏi: “Anh tên gì? Trước đây thuộc đội vào?”
Không đợi Giang Nghĩa trả lời, Dương Tuấn Thiên cười lạnh nói: “Anh ta tên Giang Nghĩa, trước đây à, là một bác sĩ!”
“Bác sĩ?”
“Ừ, chả biết anh Lâm nghĩ thế nào, cho một người ngoài ngành vào đội, thật là.


Lâm Mộng Vân lại không quá bài ngoại, mỉm cười nói: “Giang Nghĩa, anh cố lên, dù không phải xuất thân chuyên nghiệp, chỉ cần cố gắng luyện tập, tin rằng anh sớm muộn cũng sẽ có ngày được lên trường đua.


Lúc mọi người ăn uống cười đùa, liền nghe thấy từng trận tiếng xe hú hét.

Hơn mười chiếc xe thể thao siêu cấp lái vào.

Dừng ở bãi huấn luyện.

Mấy chiếc xe này đều là Lamborghini
Tất cả cửa xe đều mở, những người đàn ông thân thể cường tráng bước ra, chính là đội viên chính thức của đội xe Lamborghini!
Trong đó, người đi trước nhất là tổng đại lý trong nước của Lamborghini – con trai Chúc Phong, Chúc Minh.


Anh ta tức giận đùng đùng đi về phía đám người Dương Tuấn Thiên, lạnh mặt nói: “Tên khốn Lâm Gia Vinh đâu, kêu ông ta lăn ra đây cho ông!”
Thì ra, vì tai nạn xe của ba, nên anh ta đặc biệt đến tìm Lâm Gia Vinh báo thù.

Lâm Mộng Vân không vui, giọng không tốt: “Ba tôi là người mà ai muốn gặp cũng được sao?”
Chúc Minh âm trầm nói: “Không gặp? Ông đây liền đánh cho tới khi ông ta ra gặp! Các anh em, lên!”
Dương Tuấn Thiên cũng không hồ đồ, kêu người đi gọi tất cả mọi người, chuẩn bị khô máu với đối phương.

Lâm Mộng Vân ngây người, thế này làm sao cho phải?
Cô ta hét to: “Dừng tay! Mọi người đều là tay đua, không phải lưu manh đầu đường xó chợ, đừng có cả ngày đánh đánh giết giết được không?”
Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy có lý, bỏ đồ trong tay xuống.

Lâm Mộng Vân truy hỏi: “Chúc Minh, anh tìm ba tôi có chuyện gì?”
“Haha, cô thật biết giả bộ?”
“Thằng cha khốn nạn Lâm Gia Vinh tông ba tôi hôn mê bất tỉnh, tông đội viên Khương Chi Sơn của đội chúng tôi gãy chân! Món nợ này, tôi có nên tính với ông ta không?”
Dương Tuấn Thiên cười: “Ồ? Thì ra là kỹ không bằng người, thua không nổi à? Lái xe không lại, bị tông tàn phế liền đến đánh nhau ẩu đả? Đội xe Lamborghini của các người thật là đám bỏ đi.


Trán Chúc Minh nổi đẩy gân xanh.


“Kỹ không bằng người?”
“Thua không nổi?”
Anh ta chỉ Dương Tuấn Thiên: “Được, chúng ta đều là tay đua, thì dùng phương pháp của tay đua để so bì một lần! Dương Tuấn Thiên, anh dám chạy với tôi một lần sao?”
Dương Tuấn Thiên cao ngạo ngẩng đầu: “Sợ anh chắc?”
Chúc Minh nói: “Nếu tôi thua, sẽ xin lỗi tạ tội rồi lập tức rời đi, nếu anh thua, thì kêu tên rùa rụt cổ Lâm Gia Vinh đó cút ra đây cho tôi!”
“Không thành vấn đề.


“Đi theo tôi.


Đám người Chúc Minh xoay người lên xe, chậm rãi rời đi trại huấn luyện, đám người Dương Tuấn Thiên cũng lên xe, đi theo.

Về phần Giang Nghĩa, lại im lặng lái chiếc 458 màu xám kia, theo phía sau cùng.

Hơn hai mươi phút sau, đám người trùng điệp nối đuôi lên đường núi, con đường này bình thường rất ít người đi lại, bây giờ trời lại tối, người đi lại càng ít.

Nơi này là trận địa quyết phân thắng bại của họ.

Chúc Minh nói: “Nơi này là đường núi hình vòng, xuất phát ở đây, sau đó quay lại theo phía khác.

Điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc, ai đến trước người đó giành chiến thắng.


Dương Tuấn Thiên nhún vai: “Con đường này tôi không biết đã lái bao nhiêu lần rồi, Chúc Minh, anh muốn đấu với tôi trên địa bàn của tôi? Đây chẳng phải tìm chết sao?”\b\b\b\b\b\b\b\b.


Bình luận

Truyện đang đọc