CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1900

Vừa dọn dẹp dụng cụ uống trà rơi đầy dưới đất, vừa thở dài: “Cũng không phải là ông không biết tính tình của Nghĩa, thằng bé tham gia vào cuộc thi vòng loại chắc chắn cũng không phải là vì nó.”

“Ông còn kêu nó từ bỏ để nó giúp đỡ Lôi Hạo gian lận, làm sao nó có thể đồng ý được?”

“Kết quả này không phải là bình thường lắm à?”

Ôn Nhược Hà xoay người đi đến ngồi xuống trên cái ghế trúc ở bên cạnh, tức giận nói: “Tôi biết cái tính tình xấu đó của nó, nhưng mà tôi là sư phụ của nó, đã ăn nói khép nép nhờ vả nó rồi, vậy mà nó vấn còn cứng đầu, thật sự chẳng hề tôn trọng người sư phụ này. Được thôi, nếu như nó đã không có tình cảm sư đồ, vậy thì tôi cũng không cần phải giữ nó lại.

Uông Oánh Hà vội vàng hỏi: “Ông à, ông lại muốn làm cái gì?”

Ôn Nhược Hà cười nói: “Không phải là tôi muốn làm cái gì, mà là tôi đã làm rồi.

“Ông nói vậy là sao?”

Ôn Nhược Hà chỉ chỉ vào lư hương bên cạnh: “Nhìn thấy cái lư hương đó chưa?”

“Thấy rồi thì sao?”

“Trà mà Giang Nghĩa uống đã bị tôi hạ độc, không mùi không vị căn bản không có cách nào nhận ra, nếu như uống bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng sau khi được hương này xúc tác thì sẽ từ từ hòa tan, lan rộng trong cơ thể.

Uông Oánh Hà kinh ngạc nói: “Ông muốn hạ độc chết Nghĩa?”

“Hạ độc chết nó?” Ôn Nhược Hà cười lạnh: “Hạ độc cho nó chết, vậy không phải là tôi sẽ trở thành hung thủ giết người à? Yên tâm đi, thuốc này không lấy mạng người đâu, chỉ là lúc đó phát tác thì sẽ khiến đầu óc người khác mơ hồ, tay chân bủn rủn vô lực. Tôi đã tính toán thời gian xong rồi, tác dụng của thuốc sẽ có hiệu lực vào vòng loại ngày mốt, đến lúc đó, Giang Nghĩa sẽ bị các cao thủ khác đánh cho chết tươi.”

Ôn Nhược Hà cười gian tà: “Thông qua đó, tôi đã có thể tiêu diệt nó mà thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không khiến mình bị dính tiếng xấu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Uông Oánh Hà nghe ông ta nói như vậy, tay chân lạnh buốt.

Bà thở dài một hơi, vạch trần ông ta: “Thật ra thì ngày hôm nay ông hẹn Nghĩa đến đây căn bản cũng không hï vọng thằng bé sẽ đồng ý hợp tác với ông đúng không, ông đã lên kế hoạch từ trước, chính là muốn dùng thuốc này để hại Nghĩa.”

Ôn Nhược Hà bị vạch trần tâm tư, lông mày nhíu chặt lại, tức giận hét lên: “Đây là do nó đã ép tôi, nếu như nó đồng ý hợp tác với tôi thì tôi sẽ cho nó thuốc giải.”

“Haha.” Uông Oánh Hà lắc đầu: “Vậy à, vậy thì thuốc giải ở đâu?”

Ôn Nhược Hà nhất thời nghẹn lời.

Ông ta căn bản không có chuẩn bị thuốc giải.

Uông Oánh Hà nói: “Ông là người hiểu tính tình của Nghĩa nhất, ông biết nó không có khả năng đồng ý hợp tác với ông, ông cũng không có khả năng chuẩn bị thuốc giải.

Ngay từ đầu ông đã dự định sẽ hạ độc hại Nghĩa, ông à, tâm địa ông càng ngày càng đen tối, ông đã bị quyền lực che mờ đôi mắt, tôi cũng không dám nói là mình quen ông của hiện tại.”

“Cái nhìn thiển cận.”

Ôn Nhược Hà nổi giận đùng đùng đứng dậy: “Bà là phụ nữ thì biết cái gì chứ, thế giới này toàn âm mưu lừa lọc, vô độc bất trượng phu, tôi không giết chết Giang Nghĩa thì sớm muộn gì nó cũng sẽ giết tôi.

“Tôi chỉ là người ra tay trước thì có lõi gì chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc