CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1163

Ông ta rõ ràng đã liên thủ tính kế xong xuôi với Weiss, chuẩn bị bẫy cho Giang Nghĩa.

Kết quả Giang Nghĩa không những không bị hố chết, ngược lại tung một chiêu hồi mã thương, đạp Viên Triệu Hào xuống ngựa.

Ai mạnh ai yếu, nhìn cái thì rõ.

Thật ra, đừng nói đã đặt bẫy trước rồi, cho dù không đặt bẫy, một người bình thường tuyệt đối không thể chọn ra 100 viên đá thô cực phẩm được.

Giang Nghĩa thật sự chỉ có một chữ mới có thể hình dung: siêu!

Đồng thời, Viên Triệu Hào ý thức sâu sắc được, trải qua chuyện lần này, vị trí giám đốc thu mua của Giang Nghĩa sẽ càng ngồi vững hơn, bất cứ ai cũng đừng hòng lung lay được anh.

Không chỉ có Viên Triệu Hào, những tay sai kia cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Có thể có năng lực siêu như vậy, bạn không phục không được.

“Khụ khụ.” Giang Nghĩa ho khẽ một tiếng, cố ý nhìn sang Viên Triệu Hào: “Giám đốc Viên, lời chúng ta đã nói trước đó ông còn nhớ chứ?”

“Lời? Lời gì?” Viên Triệu Hào đã bị sự xung kích cực lớn đánh vào đầu nên đã không còn tỉnh táo nữa, đâu còn nhớ lời đã nói trước đó?

Giang Nghĩa nhắc nhở ông ta.

“Chính là chuyện trồng cây chuối ăn mì gói đó.”

“Ờm, là cái này à…”

Sắc mặt của Viên Triệu Hào trắng bệch, thật sự là mất cả chì lẫn chài, không những không ép Giang Nghĩa rời chức, còn đẩy mình vào bẫy.

Ở trước mặt nhiều người làm chuyện mất mặt như vậy, sau này làm sao quản lý thuộc hạ chứ?

“Giám đốc Giang, cậu xem, nơi này cũng không có mì gói…”

“Có, tôi mang.” Lâm Hân Vũ từ trong túi xách lấy ra một gói mì chua cay: “Bởi vì sợ trên đường đói, tôi bình thường đi công tác đều sẽ mang theo một gói trên người.”

Giang Nghĩa rất hài lòng mà nhận lấy gói mì, đưa cho Viên Triệu Hào: “Giám đốc Viên, mời bắt đầu màn biểu diễn của ông.”

Mặt mày của Viên Triệu Hào rất khó coi, rất khó khăn mà nhận lấy gói mì, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, những tên tay sai kia không có một ai đứng ra nói giúp ông ta.

Còn Kỳ Chấn thì cười híp mắt nhìn ông ta, chỉ đợi ông ta bắt đầu biểu diễn.

Thật ra Kỳ Chấn cũng cảm thấy khá có lỗi với Giang Nghĩa, cho nên ông ta vì để Giang Nghĩa vui, cũng không định giúp đỡ Viên Triệu Hào, chỉ cần có thể để Giang Nghĩa rút giận là được.

Viên Triệu Hào đáng thương rơi vào cục diện không ai giúp đỡ.

Lúc này, Lâm Hân Vũ giơ tay nói: “Như này không hay nhỉ?”

Trong lòng Viên Triệu Hào mừng rỡ, cuối cùng cũng có người đứng ra nói giúp ông ta rồi.

Nhưng Lâm Hân Vũ sau đó lại nói: “Ăn khô không tốt, tôi cảm thấy pha ra trước rồi ăn thì ổn hơn.”

Giang Nghĩa cười to: “Đề nghị này không tồi, đi, pha mì cho giám đốc Viên. Mì gói, không pha sao có thể gọi là mì gói.”

Vì vậy không tới 5 phút, một bát mì gói nóng hôi hổi được bê tới

Bình luận

Truyện đang đọc