CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1178

“Em rể.”

Máu người nhà họ Đinh lạnh đi hơn nữa, vị trí đó cách tim quá gần, chỉ cần lệch đi một chút thì sẽ mất mạng.

Giang Nghĩa cố nén cơn đau, anh cầm lấy con dao thứ hai.

“Dao thứ hai, phần lãi.”

Vừa mới dứt lời, con dao thứ hai liền đâm thẳng vào, trực tiếp đâm vào vị trí gần với con dao thứ nhất.

Vết thương tăng thêm.

Cho dù là chiến thần Tu La, khi phải chịu đựng cơn đau kịch liệt như thế, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.

“Dao thứ ba, ân oán kết thúc.”

Dao thứ ba của Giang Nghĩa cũng nhanh như thế, trong nháy mắt liền đâm vào lồng ngự.c mình.

Ba nhát dao, tất cả đều đâm vào vị trí gần tim, nếu như xảy ra một chút sai lầm thì chính là hành động muốn mạng của mình.

Đinh Thu Huyền đau lòng, tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.

“Ông xã, ông xã…”

Đinh Nhị Tiến và Đinh Phong Thành cũng bị dọa té ngồi xuống, nhìn Giang Nghĩa bị thương nghiêm trọng, hoảng sợ không biết nên nói cái gì cho phải.

Về phần hai ba con nhà họ Cao…

Ngay từ đầu bọn họ đã rất khiếp sợ, không ngờ tới Giang Nghĩa rất đàn ông, thế mà lại dám đâm mình.

Suy nghĩ lại, người này không phải là kẻ ngốc đó chứ?

Chỉ nói mấy câu liền tự đâm mình, xem ra người này không thể làm nên đại sự.

Trong lòng Cao Chí Định vô cùng thoải mái, cười ha hả mà nói: “Ai chà, thật sự dám ra tay à, nhưng mà Giang Nghĩa à, cậu đâm mình thì sao chứ, năm đó tôi đã cứu ba vợ của cậu một mạng, bây giờ cậu đâm mình không tính là cứu tôi, căn bản không thể thanh toán xong.”

Loại người này nói lời mà không giữ lấy lời, nói không nhận nợ thì không nhận nợ.

Đinh Nhị Tiến nổi giận đùng đùng: “Họ Cao kia, tôi còn thiếu ông cái rắm ấy, bây giờ con rể tôi đã trả nợ cho tôi, hai chúng ta coi như xong.”

Cao Chí Định lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nói xong là xong hả?”

Đinh Nhị Tiến nhìn chằm chằm ông ta: “Ông đây nói xong đó, sao nào?”

Cao Chí Định nhíu mày, chuyện cho đến bây giờ, cho dù ông ta có muốn kiên trì bắt ép Đinh Nhị Tiến, xem ra cũng không tốt cho lắm.

“Được thôi, tên vong ơn bội nghĩa Đinh Nhị Tiến nhà ông, tôi cứu ông…”

Không chờ ông ta nói xong, Giang Nghĩa liền bóp chặt vai Cao Chí Định: “Nợ thiếu ông đã trả sạch, bây giờ nhà họ Đinh không chào đón hai ba con các người, cút ra ngoài cho tôi!”

Cao Chí Định quay đầu nhìn thoáng qua Giang Nghĩa tự đâm mình ba dao, căn bản không để ý đến anh, cho rằng Giang Nghĩa bị thương nặng đã mất đi sức chiến đấu, không đủ gây sức ép.

“Bây giờ cậu còn năng lực gì để khiêu chiến với tôi?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc