CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1235

Giang Nghĩa gió to sóng lớn đều trải qua, điểm yếu duy nhất có thể là không nhận nổi những lời khen của các bà cô bà thím này, làm anh không thoải mái hơn sỉ nhục anh.

Đinh Thu Huyền ở một bên dùng khuỷu tay chọc Giang Nghĩa, cười ha ha nói: “Sao còn xấu hổ vậy? Như này không giống anh tí nào.”

Giang Nghĩa bất lực nhún vai, không nói được một câu.

Đinh Thu Huyền cười ha ha nói: “Anh bình thường cái gì cũng không để ý, mặc kệ người khác đánh anh thế nào chửi anh thế nào, anh căn bản không để trong lòng, sao hôm nay đột nhiên sượng vậy? Ha ha ha.”

Đối mặt với sự trêu ghẹo của Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa không muốn quan tâm cô, lặng lẽ quay đầu đi.

Nhìn thấy biểu hiện giống như trẻ con của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền cười tới rung người, cô đều luôn bị Giang Nghĩa ‘bắt nạt’, hôm nay coi như có thể ‘bắt nạt’ Giang Nghĩa rồi.

Đương nhiên, người vui nhất hôm nay, vẫn là nhân vật chính của tối nay — Đinh Nhị Tiến.

Ông ta ngồi ở chỗ hướng Nam của cái bàn, mặc bộ đồ mới, đanh mặt.

Nhìn trông rất nghiêm nghị, không hề có nụ cười, trên thực tế trong lòng sớm đã cười như hoa, hận không thể nhảy một điệu.

Nhưng ông ta vẫn phải nhịn, đanh mặt.

Đợi sau khi bữa ăn bắt đầu, Đinh Nhị Tiến rất ‘không tình nguyện’ đứng dậy, cầm ly rượu lên và nói: “Các bạn bè thân mến, cảm ơn mọi người hôm nay có thể đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi.”

“Thật ra, Đinh Nhị Tiến tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, con người nhỏ bé, đâu có thể nhận nổi cảnh tượng lớn như này?”

“100 bàn, mỗi bàn đều có giá 60 triệu!”

“Đinh Nhị Tiến tôi nghèo cả đời, thật sự không nhận nổi cái này, tôi cũng nói nhiều lần với con rể của tôi, đừng lãng phí đừng lãng phí. Không phải chỉ là đón sinh nhật thôi sao, năm nào cũng đón cả, có gì phải làm to cho tốn kém?”

“Nhưng đứa con rể này của tôi ấy à, tính tình cố chấp, không nghe lời tôi, cứ muốn tổ chức tiệc cho tôi, còn phải tổ chức ở khách sạn tốt nhất thành phố.”

“Nói cái gì mà tôi đã vất vả cả đời rồi, bây giờ cũng nên hưởng thụ rồi, còn nói cái gì mà tôi nếu không nghe nó, về sau sẽ không nuôi tôi nữa.”

“Haizz, hết cách, tôi không thắng được nó, đành miễn cưỡng chấp nhận.”

“Chuyện gì đến cũng có đến, nếu mọi người đều đến rồi, vậy thì đừng khách sáo, bắt đầu ăn thôi, tất cả chi phí do con rể của tôi chịu!”

“Nào, tôi kính trước.”

Nói xong, Đinh Nhị Tiến ngửa đầu, lập tức uống cạn rượu trong ly rượu.

Trên mặt nghiêm nghị, trong lòng rất vui.

Tô Cầm ở bên cạnh nhìn rồi lắc đầu, nói với con gái ở bên cạnh: “Thu Huyền con nhìn thấy chưa? Ba con thật là một kẻ biết diễn, rõ ràng sắp đắc ý muốn lên trời rồi, đuôi gà trống cũng vểnh hết lên rồi, vẫn còn diễn.”

Đinh Thu Huyền cười khanh khách nói: “Con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba con như này, thật sự là được hời còn ra vẻ, hôm nay cho ba đắc ý luôn đi, đoán chắc mấy ngày tiếp theo cũng sẽ nói phét với đồng nghiệp.”

Bình luận

Truyện đang đọc