CHIẾN THẦN TU LA


Dù thế nào, Giang Nghĩa cũng là người đứng thứ hai của nhà họ Kỳ, nắm giữ cổ phẩn lớn thứ hai, đi vào hội đồng quản trị.

Tương lai muốn thành công ở khu Giang Nam nhất định phải có Giang Nghĩa ra tay.

Không thể gạt bỏ người ta như vậy.

Kỳ Chấn còn hy vọng Giang Nghĩa có thể nguôi giận sớm một chút, dĩ hòa vi quý.

Thực tế, Kỳ Chấn thật sự hiểu lầm Giang Nghĩa rồi, vừa rồi những lời Giang Nghĩa nói không có câu nào là nói lẫy.

Có đôi khi nói thật, lời thật không dễ nghe, lại dễ dàng bị nghe thành nói lẫy, ngược lại những lời nói rỗng tuếch lại làm người nghe thoải mái.

Cũng là bất đắc dĩ.

Mọi người đi xuống lầu, đúng lúc nhìn Đinh Phong Thành mặc tây trang đeo cà vạt đi về phía bọn họ.

Kỳ Chấn đi lên nghênh đón.

Sau một hồi khách sáo, ông ta tự mình dẫn Đinh Phong Thành lên lầu.

Viên Triệu Hào trong đầu nghĩ thật hay.

Đợi lát nữa lên lầu, ông ta phải ngồi bên cạnh Đinh Phong Thành, để Đinh Phong Thành ngồi ở chủ vị, ông ta và Kỳ Chấn ngồi một trái một phải, về phần Giang Nghĩa kia, thích chỗ mát mẻ nào thì đi chỗ đó.


Ha ha, một người ngoài muốn dựa vào quan hệ với Kỳ Chấn, cưỡi trên đầu mình?
Không có cửa!
Trong lòng suy nghĩ, trên mặt cười, Viên Triệu Hào rất cung kính mời Đinh Phong Thành lên lầu.

Trong lòng Đinh Phong Thành cũng rất vui vẻ.

Nói thật ra, anh ta còn chưa từng hưởng thụ đãi ngộ thế này, nếu như không phải Giang Nghĩa giúp anh ta nắm lấy hạng mục này, sao có thể được chủ tịch của công ty lớn đối đãi như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy phải cảm kích Giang Nghĩa.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, cứ vậy lên lầu, đi đến phòng riêng.

Vừa vào cửa, Đinh Phong Thành đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở đó dùng bữa.

Dưới tình huống bình thường, ai nhìn thấy trường hợp như vậy đều không vui, những người khác đều ra tiếp đón mình, sao chỉ mình người đó khác biệt?
Sắc mặt Kỳ Chấn có chút khó coi.

Viên Triệu Hào thì trốn sau lưng cười trộm, trong lòng tự nhủ có một màn kịch hay để xem, như thế này Giang Nghĩa chắc là sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu.

“Giang Nghĩa, tôi xem anh còn đắc ý thế nào?” Viên Triệu Hào nghĩ trong lòng.

Ai ngờ…
Đinh Phong Thành lúc đầu sửng sốt hai giây, sau đó cười ha hả.

Nụ cười này, làm mọi người choáng váng.

Đặc biệt là Viên Triệu Hào, ông ta cho rằng Đinh Phong Thành phải giận tím mặt, muốn phất tay rời đi, kết quả không ngờ, lại cười ha hả.

Có ý gì?
Xem không hiểu.

Chuyện làm ông ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Đinh Phong Thành bỏ qua mọi người, cung kính đi về phía Giang Nghĩa, còn vô cùng thân thiện chủ động nói: “Sao cậu cũng ở đây?”
Giang Nghĩa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

“Tôi và chủ tịch Kỳ là bạn tốt, hôm nay đến ăn cơm với chủ tịch Kỳ, ai biết anh cũng muốn đến cọ cơm.


“Vị trí đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, ngồi đi.



Vị trí bên cạnh Giang Nghĩa, đó là vị trí của người bên dưới, tuyệt đối không phải là vị trí mà nhân vật quan trọng nên ngồi.

Kết quả, Đinh Phong Thành không chút do dự, ngược lại vô cùng vui vẻ ngồi lên, vô cùng quen thuộc nói chuyện với Giang Nghĩa.

Một màn này làm mọi người ngây ngốc.

Vẻ mặt Viên Triệu Hào mơ màng, ai có thể giải thích một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ban đầu Kỳ Chấn rất hoảng sợ, sau đó lại trở nên vui vẻ.

Lúc này ông ta mới phản ứng lại, mấy lời vừa rồi của Giang Nghĩa không phải là mấy lời nói lẫy cảm tính, mà là lời thật, nhìn dáng vẻ anh và Đinh Phong Thành quen thuộc như vậy, thật sự có khả năng gọi Đinh Phong Thành đến nhà nói chuyện.

Nếu Đinh Phong Thành cũng đã ngồi xuống, Kỳ Chấn cũng không nói thêm gì, ngồi xuống vị trí chủ vị của mình.

Ông ta tò mò hỏi: “Ông chủ Đinh, Giang thần y, sao thế, hai vị quen biết sao?”
Giang Nghĩa cười cười, không nói lời nào.

Đinh Phong Thành nghi hoặc nói: “Cái gì gọi là chúng ta quen biết sao? Chủ tịch Kỳ, ngài không biết quan hệ của chúng tôi?”
“Không hề biết.


“Ai, Giang Nghĩa, đó là em rể của tôi!”
Ầm ầm…
Viên Triệu Hào thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, tim cũng lộp bộp lộp bộp điên cuồng nhảy dựng lên.

Được lắm, mình vừa mới khoác lác tận trời nói mời được Đinh Phong Thành khó khăn đến mức nào, còn chê cười Giang Nghĩa không có nhân mạch.

Kết quả thì sao?

Giang Nghĩa là em rể của Đinh Phong Thành!
Có quan hệ này, đây còn không phải là tùy tùy tiện tiện có thể nói chuyện hợp tác hạng mục? Đâu cần phải phiền toái như vậy?
Bình thường trong nhà xào hai món, gọi điện thoại về nhà nói chuyện.

Bây giờ nghĩ lại những lời Giang Nghĩa đã nói, không có câu nào là nói đùa, ngược lại bản thân Viên Triệu Hào lại lộ ra vẻ tiểu nhân không biết điều.

Ông ta ngượng đỏ bừng mặt, muốn đào cái hố chôn mình cho rồi.

Vốn cho rằng mình có thể mời Đinh Phong Thành đến là một việc rất lợi hại, có thể nở mày nở mặt trước mặt Kỳ Chấn, là một việc có thể hãnh diện.

Kết quả, chỉ làm nền cho người khác.

Đinh Phong Thành và bản thân một chút quan hệ cũng không có, đi lên ngồi bên cạnh Giang Nghĩa, người mình mời đến lại trở thành “đồng bọn” của người khác, trong đầu Viên Triệu Hào tức chứ.

Nhưng có tức giận nữa, thì có thể làm gì chứ?
Aiz!!!
Ngược lại Kỳ Chấn, vừa mừng vừa sợ.

Có quan hệ “em rể” này của Giang Nghĩa, tin rằng trao đổi không có gì trở ngại.

Trên thực tế, chỉ cần Giang Nghĩa mở miệng, Đinh Phong Thành căn bản sẽ không do dự, một lời đồng ý, hạng mục đều là Giang Nghĩa giúp anh ta lấy được, anh ta sao có thể làm trái ý Giang Nghĩa?
Chỉ có thể nói, nước cờ này Viên Triệu Hào đi quá nát!


Bình luận

Truyện đang đọc