CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1491

Hai chữ này nói ra thì Đinh Phong Thành cảm thấy càng không đúng, sao lại có một loại cảm giác sinh ly tử biệt vậy?

Cứ cảm giác Giang Nghĩa sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

“Giang Nghĩa, cậu đừng dọa tôi, có phải cơ thể mắc bệnh rồi không?”

“Không có, đừng nghĩ linh tỉnh.”

“Vậy cậu tại sao…”

“Không cần hỏi, đợi tới ngày kia, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ.”

Cuộc đối thoại của bọn họ nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ngâm kỹ lại lại rất nặng nề, Đinh Thu Huyền ở bên cạnh nghe mặt mày cũng u ám.

Cô nhớ tối hôm qua Giang Nghĩa cũng nói lời giống như vậy.

Nói răng 2 ngày sau thì sẽ nói tất cả sự thật cho cô.

Rốt cuộc trên người Giang Nghĩa giấu bí mật gì? Tại sao phải đợi tới ngày kia mới nói?

Ngày kia.

Ngày kia, Giang Nghĩa rốt cuộc muốn làm gì? Nói gì?

Lại trùng hợp là ngày kia cũng là ngày nghỉ hưu của tổng phụ trách, lẽ nào giữa Giang Nghĩa và tổng phụ trách…

Đinh Thu Huyền bật cười, lắc đầu.

“Nghĩ quá nhiều rồi, sao có thể chứ.”

Cô thở dài một hơi, dù sao bất luận như nào, tới ngày kia, tất cả mọi chuyện sẽ có kết quả.

Bí mật nhỏ của Giang Nghĩa, việc nghỉ hưu của tổng phụ trách, và tại sao tổng phụ trách lại mời gia đình bọn họ tham gia đại lê, đều sẽ rõ.

Bây giờ đoán già đoán nón cũng không có nghĩa lý gì, tất cả mọi chuyện để lại ngày kia rồi rõ.

“Được rồi, mọi người đừng ngồi không nữa, ăn cơm thôi.” Đinh Thu Huyền khẽ mỉm cười gọi mọi người.

“Ăn cơm ăn cơm, vừa hay anh cũng đói rồi” Định Phong Thành không hề ngại, cầm đũa lên rồi ăn, không hề coi mình là người ngoài.

Trong lúc náo nhiệt, ánh mắt của Giang Nghĩa lại thay đổi.

Loại cảm giác của gia đình như này thật tốt.

Điều đáng tiếc là cảm giác như này không kéo dài được mấy ngày rồi.

Thời gian nháy mắt trôi qua, ngày đại lễ đã tới!

Giang Nghĩa ở cửa nhà vẫy tay với mọi người, dõi theo bọn họ rời đi.

Trên xe, Đinh Phong Thành vấn đang nói: “Giang Nghĩa thắng anh nhiều lần như vậy, lần này cậu ta là chắc chắn phải thua anh rồi! Còn nói muốn gặp mặt anh ở đại lẽ, bây giờ người cũng không đi theo, sao mà gặp mặt?”

Đinh Thu Huyền đã cười: “Anh vẫn là đừng vui mừng quá sớm, chồng của em trước nay không nói dối, anh ấy nói muốn gặp thì nhất định sẽ gặp mặt anh, anh đợi đi.”

Định Phong Thành nhún vai: “Vậy anh ngược lại phải đợi rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc