CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1820

“Cái thằng con tỉnh trùng lên não, mày đứng lại đó.”

Mạc Thanh Tùng giơ cao giày tiếp tục đuổi theo.

Mạc Nguyên lập tức nấp sau lưng Giang Nghĩa: “Sư phụ cứu con với, ba con bị điên ÂU rOI.

Bạch Dương ở bên kia nhanh chóng bước lên ngăn cản Mạc Thanh Tùng, không phải là sợ ông ta đánh Mạc Nguyên bị thương, mà là sợ ông ta làm mình mệt mỏi.

“Cậu Giang, các người không nên cản tôi, để tôi đánh chết cái thằng con này.”

Mạc Nguyên ngơ ngác, ấm ức nói: “Ba à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì hả, mày làm cái gì mà mày không biết à?”

“Con thật sự không biết.”

Lúc này, Giang Nghĩa giơ tay lên ra hiệu cho Mạc Thanh Tùng tỉnh táo một chút, không cần phải nói nữa, sau đó anh đè Mạc Nguyên xuống, để anh ta ngồi bên cạnh mình.

“Nguyên.

“Sư phụ?”

“Xem mấy bài báo này đi, cùng với tài khoản và những hình ảnh này nữa.”

‘À được.”

Sau khi nhận được yêu cầu của Giang Nghĩa, Mạc Nguyên xét từng cái một, còn chư đợi anh ta xem hết thì sắc mặt đã tái xanh, tay chân phát run.

Anh ta đã biết tại sao ba lại muốn đánh mình như thế.

“Sư phụ, cái này…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tất cả những thứ hiện ra trước mắt làm Mạc Nguyên mặt đỏ tới mang tai, không phải anh ta chỉ hẹn hò thôi à, sao lại gây ra tin tức lớn như thế?

Anh ta muốn giải thích, nhưng mà hình như tất cả mọi chuyện không có lời nào để nói.

Không phải là anh ta làm ư?

Không, tất cả đều là anh ta làm, chuyện này không cần phải chống chế.

Nhưng chuyện anh ta làm cùng với những gì mà truyền thông miêu tả là chênh lệch nhau rất lớn.

Bạch Dương đỡ Mạc Thanh Tùng ngồi xuống, ông ta lại mang giày vào, vỗ bàn quát to: “Mày đã làm cái gì, mày nói cho rõ ràng đi.”

Mạc Nguyên uất ức nói: “Ba à, con không có gì để nói hết.”

“Không có gì để nói hả, haha, mày mang tiền quyên góp đi đâu rồi, đã sử dụng hết bao nhiêu, nói hết cho tao nghe.”

“Ba à, con không có.”

“Còn không chịu nói thật?”

Mạc Thanh Tùng đưa tay muốn đánh Mạc Nguyên, bị Bạch Dương kéo lại.

Giang Nghĩa duối tay ra đẩy hai ba con bọn họ qua hai bên, anh ngồi giữa hai người bọn họ: “Ông chủ Mạc tỉnh táo lại cái đã, tôi tin tưởng vào lời nói của Nguyên, cậu ấy chắc chắn không hề đụng vào tiền quyên góp.

Mạc Thanh Tùng nóng nảy: “Cậu Giang, đã đến lúc nào rồi mà cậu con che chở cho cái thăng khốn này, sao cậu lại tin tưởng nó như vậy?”

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Không phải là tôi tin tưởng cậu ấy, mà là tôi đang tin tưởng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc