"Không để cô chết dễ dàng như vậy đâu." Hạng Chí Viễn hung hăng đẩy cô lên mặt đất, cụp mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ thê thảm của cô, vênh váo hung hăng, âm trầm như ma: "Giang Ninh Phiến, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết."
Đây là lần cô lừa gạt thảm nhất.
Giang Ninh Phiến xụi lơ té trên mặt đất, mỗi một khớp xương đều đang kêu gào đau đớn.
"Người tới." Hạng Chí Viễn lạnh giọng hộ.
Mấy tên đàn em lập tức đẩy cửa bước vào chờ lệnh.
"Dội cô ta, nhưng không cho phép đưa cô ta ra khỏi căn phòng này!" Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
"Vâng."
"Giang Ninh Phiến, cô chết không thừa nhận mình nói dối, vậy cố gắng ngẫm lại "Chúng ta" đã quen biết thế nào.
Hỏi han cô ta cho tốt." Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, không chút do dự rời đi.
Giang Ninh Phiến ngã trên mặt đất, máu từng chút từng chút chảy từ trên đầu xuống, làm bẩn sàn nhà.
Váy trên người bị xé rách, hầu như không che được da thịt trắng noãn, cứ để lộ ra trong đám đàn em như thế...!
Cô không có sức che, cũng không muốn che.
Một kẻ sắp chết còn cần kiêng kỵ gì chứ? Dù sao cơ thể của cô đã dơ bẩn từ lâu.
"Đi lấy nước."
Không biết qua bao lâu, Giang Ninh Phiến bị người ta bắt lại từ trên sàn nhà, một người níu mái tóc dài của cô, một người lấy tay cay mở miệng của cô,
"Dám nói dối trước mặt cậu dạng, cô cũng coi là hiếm thấy rồi, mau nói! Có phải cô đang gạt người không?"
"Thật đúng là chưa thấy qua phụ nữ miệng cứng như thế.
Không sợ chết à?"
"Nói! Không muốn chịu khổ thì hãy thành thật khai báo!"
Còn muốn cô nói gì?
Một chén.
Lại một chén...!
Mang theo máu trong miệng cô, từng chén bị rót vào cơ thể, rót không được đều chảy xuôi trên người cô, máu tươi tan ra, giống màu hoa hồng, nở rộ vẻ đẹp sau cùng....