CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Hạng Chí Viễn nói thế là đã xem như buông tha cho cô ta, không hỏi thêm gì nữa.

“Vâng cậu Hạng” Cô Minh Thành thu hồi súng, cưỡng ép kéo Mục Thanh Linh ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người là Hạng Chí Viễn và Giang Ninh Phiến, bữa sáng dần dần nguội lạnh.

“Cậu Hạng, hỏi ra rồi hài lòng không?” Giang Ninh Phiến đứng lên, uống hết một ly sữa bò trên toa ăn, che giấu trái tim suýt chút đập loạn của cô.

Cô không dám tưởng tượng, nếu vừa nãy Mục Thanh Linh nói sai một chữ, cô sẽ có kết quả gì ở chỗ Hạng Chí Viễn.

“Xem tiền đồ của em đi.


Hạng Chí Viễn cười nhạt nhìn cô, ngồi xuống trên giường cô: “Làm sao lại bị người khác ruồng bỏ thế? Đối phương tên là gì, tôi đi giải quyết.



Anh đi giải quyết?
Thủ lĩnh Địa Ngục Thiên còn có thể dùng đường tắt giải quyết gì chứ.

Động tác Giang Ninh Phiến uống sữa tươi dừng lại, dưới đáy lòng đầy vẻ khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Đối phương chướng mắt tôi là muốn giết người phóng hỏa à.


An Vũ Dương chướng mắt cô.

Nhưng cô phải làm thế nào đây? Thầm mến cho tới bây giờ chỉ là chuyện
của mình cô.

“Người phụ nữ Hạng Chí Viễn xem như báu vật không thể để người khác xem thành cỏ rác!” Cả người Hàng Chí Viễn không đứng đắn.

“Vậy nếu như người khác cũng xem tôi thành báu vật thì sao?”
“Tôi diệt cả nhà anh ta.


“Vậy làm báu vật hay có rác có gì khác nhau?” Giang Ninh Phiên buông ly sữa bò xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía Hạng Chí Viễn: “Đó là ký ức đã qua của tôi, không có gì để truy cứu.


“Em đừng nói với tôi, hiện tại trong lòng em còn có người đàn ông kia.


Rất rõ ràng, cô luôn che chở người đàn ông kia khắp nơi, không cho anh đi giải quyết.

Sắc mặt Hạng Chí Viễn trầm xuống, đôi mắt khóa khuôn mặt cô lại thật sâu, không buông tha chút biểu cảm nhỏ nào: “Có hay không?”
Giang Ninh Phiến rất muốn sảng khoái nói một câu không, lại phát hiện nói ra khỏi miệng rất khó.

“Em vẫn yêu anh ta sao?” Hạng Chí Viễn không thể kiềm nén, trên mặt không che giấu sự ghen tị chút nào: “Tên!”
“Tôi không muốn nhắc lại.



“Tên!” Hạng Chí Viễn không bỏ qua.

“Tôi mà để Cô Minh Thành đi thăm dò thì người gặp nạn sẽ rất nhiều.

” Hạng Chí Viễn uy hiếp theo thói quen.

Cô càng che giấu không nói, anh lại càng ghen ghét, ngọn lửa ghen tỵ liều mạng thiêu cháy trong cơ thể anh.

Giang Ninh Phiến lạnh mặt xuống: “Hạng Chí Viễn, nếu như anh dám làm như vậy…”
“Em có thể làm gì?” Hạng Chí Viễn nhíu mày.

Anh lăn lộn qua nhiều nơi, anh có gì không dám làm?
“Tôi không thể làm gì cả, nhưng tôi có thể tổn thương chính mình.

” Giang Ninh Phiến nhấc tay của mình lên, trên lòng bàn tay còn có băng cá nhân anh dán cho cô.

Tối hôm qua anh nói, khắp người cô bao gồm một cọng tóc cũng là của anh…
Hiện tại cô tới chứng minh đô thật giả của câu nói này.


Sắc mặt Hạng Chí Viễn triệt để chìm xuống, ánh mắt hiện ra lạnh lùng âm u, anh nhìn chằm chằm nét mặt kiên cường và không chịu thua của cô.

Không khí bịt kín sương lạnh.

Giang Ninh Phiến không sợ chết đứng ở trước mặt anh, đón lấy ánh mắt giết người từ anh.

Qua mấy giây, Hạng Chí Viễn mới hé môi, giọng nói lạnh lùng như sương
vang lên: “Giang Tiêm Tiêm, em đánh trúng huyệt chết của tôi rồi!”
“Tôi còn hỏi tên của người đàn ông này một lần nữa thì cái tên ba chữ Hạng Chí Viễn tôi sẽ viết ngược lại!”
Giang Ninh Phiến không khỏi sợ hãi.

Những ngày gần đây, hầu như mỗi ngày cô đều đang hỏi mình, Hạng Chí Viễn thật sự quan tâm cô như thế không? Quan tâm đến chết cũng không sợ, chỉ lo lắng cố xảy ra chuyện.

Ngạc nhiên trong chớp mắt, cả người cô bị Hạng Chí Viễn mạnh mẽ kéo lên giường, Hạng Chí Viễn đè lên thân thể cô, lồng ngực cứng rắn bao phủ cô, cúi đầu ngậm môi cô hôn một cách mạnh bạo.




Bình luận

Truyện đang đọc