CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Chương 575

Hạ Tiêm Tiêm mặc một chiếc váy xanh chấm bi trắng, khoác áo khoác ngoài màu nhạt, chờ trước cửa, tay cầm một chiếc vali nhỏ kiểu cổ.

Hạng Chí Viễn sải bước qua đó.

“Anh trai câm điếc.” Hạ Tiêm Tiêm nhìn thấy Hạng Chí Viễn thì vội vàng chạy lên đón, gương mặt thanh thuần nở nụ cười trong sáng thuần khiết nhất.

Hạng Chí Viễn ôm chặt Hạ Tiêm Tiêm, bàn tay lớn dừng lại trên thắt lưng cô ấy.

“Em đợi anh lâu lắm rồi.”

Hạ Tiêm Tiêm nũng nịu nói, hai tay đặt lên vai anh, nhón chân khẽ hôn lên môi anh.

Hạng Chí Viễn lấy tay cô ấy xuống, cúi mắt liếc một cái, cau mày: “Đừng có để móng tay dài như thế này nữa, sẽ làm mình bị thương, đồ cắt móng đâu? Tôi cắt cho em.”

“Anh trai câm điếc, anh thật tốt.”

Hạ Tiêm Tiêm cười sáng lạn hơn.

“…”

Giang Ninh Phiến đứng từ xa nhìn bọn họ, không đưa điện thoại trong tay ra nữa…

Cô nắm chặt điện thoại, ngón tay trắng lên bất thường.

Góc nhục nhã không nên chiếm lấy nơi sạch sẽ nhất, không phải sao?

Giang Ninh Phiến đứng từ xa nhìn góc nghiêng của Hạng Chí Viễn, gương mặt diêm dúa lẳng lơ, đường nghiêng khuôn mặt hoàn hảo, mỗi một nét đều là ông trời ban cho, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng…

Không thể nữa.

Anh muốn gặp cô, có trăm ngàn vạn cách.

Nhưng lúc cô muốn gặp anh thì sao?

Đột nhiên, Hạng Chí Viễn như cảm nhận được ánh mắt của cô, gương mặt u ám quay lại, Giang Ninh Phiến vội rúc vào một góc bên cạnh, lưng dựa vào bức tường lạnh băng, khóc không thành tiếng…

“Sao vậy?”

Trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Tiêm Tiêm tò mò nhìn Hạng Chí Viễn.

Ánh mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn đang nhìn về góc trống rỗng kia, anh thu tầm mắt lại, trầm giọng: “Không có gì, tìm thấy đồ cắt móng chưa?”

“Đang tìm.”

Giọng Hạ Tiêm Tiêm trong veo thuần khiết như nước suối.

Cô ấy cúi đầu lật tìm trong túi xách, chiếc chuông vàng dây tím theo sự di chuyển của cơ thể cô mà phát ra tiếng chuông giòn tan.

“Ding ding ding…”

Giang Ninh Phiến trốn trong góc, nghe tiếng chuông đó… Kiếm Hiệp Hay

Khoảnh khắc đó, Giang Ninh Phiến cảm thấy tim mình ngừng đập như chiếc đồng hồ bị hư.

Đau không thiết sống.

“Đây là cái gì?”

Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn Hạ Tiêm Tiêm, ánh mắt nhìn đến một tấm ảnh đen mờ mịt trong túi cô ấy, là một tấm nửa hình quạt, nhìn không rõ nội dung bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc