“Vẫn chưa tìm thấy, đã tìm được mấy người đi cùng chị Phiến, tôi đang kiểm tra lại.”
“Vô dụng.”
Hạng Chi Viễn đột nhiên” bịch” một tiếng nhảy khỏi lan can và hạ cách vững vàng trên ban công, cảnh tường vừa quyến rũ lại âm u, khiến người ta không dám tới gần.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là lũ vô dụng”
Cô Minh Thành sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.
Hạng Chi Viễn rũ mắt nhìn vài chậu hoa hồng trên ban công, duỗi tay ngắt một đóa hoa, giọng nói lạnh lùng u ám: “Trong vòng một giờ, phải có sơ yếu lý lịch của Giang Ninh Phiến từ nhỏ đến lớn trước mặt tôi.”
“Lý lịch?” Cô Minh Thành khó hiểu.
“Đặc biệt là với phái nam, những bạn học nam, người đàn ông nào thích, quen biết gã đàn ông nào, hay nói với nhau vài câu, làm với nhau vài chuyện từ nhỏ đến lớn, tôi muốn biết toàn bộ” Hạng Chi Viễn lạnh lùng nói.
“Cái này có phải hơi khó khăn quá không?”
Hầu như tất cả người trong Địa Ngục Thiên đều dốc hết toàn bộ lực lượng, chẳng ai có thời gian để điều tra quá khứ của Giang Ninh Phiến cả.
“Vậy à? Cậu ngại khó quá sao?” Hạng Chi Viễn ngước mắt lên, trong mắt đều là hơi mù, vẻ mặt lạnh băng, hơi thở trên người u ám như muốn nuốt chửng tất cả…
“Không khó, không khó, bây giờ tôi đi ngay!”
Cô Minh Thành chạy còn không kịp.
Hạng Chi Viễn đứng trên ban công, đột nhiên tay nắm chặt lại.
Khi buông lỏng ra, hoa hồng đã héo.
Tiêm Tiêm, rốt cuộc Hạng Chi Viễn tôi là gì trong mắt em…
Anh đối xử với cô chỉ thiếu điều mổ trái tim ra, nhưng cô đối xử với anh như
thế nào?
“Bich…”
Bỗng nhiên Hạng Chi Viễn sải đôi chân dài, bước lên lan can ban công một lần nữa, ánh mắt tối tăm nhìn về phía dưới.
Cảnh vật trên mặt đất trở nên nhỏ bé…
Bước hai bước lên tay vịn ban công, Hạng Chi Viễn nằm xuống.
Bàn tay quấn đầy băng gạc của anh duỗi ra sau đầu, gối đầu lên cánh tay uốn lượn, một tay khác tùy ý đặt bên eo, chiếc nhẫn đầu hồ ly màu đen càng thêm sắc bén dưới ánh mặt trời.
Một nửa cơ thể của anh lộ ra ngoài lan can.
Dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hạng Chi Viễn nằm ở đó, sắc mặt giác asc, vẻ mặt lạnh lùng u ám, đôi mắt yên lặng nhìn về bầu trời trong xanh, xanh trong vắt giống như đã được gột rửa.
Sau đó, anh nghĩ tới khu chợ ven biển, khi cô cười rộ lên gọi anh là anh trai câm điếc…
Còn trong sáng hơn cả bầu trời.
“Tiêm Tiêm.”
Bây giờ em đang làm gì? Đang làm gì cùng với người đàn ông kia?
Ôm?
Hôn môi?
Hay là lên giường?
Hạng Chi Viễn chậm rãi gọi hai chữ này, tay từ từ đưa lên trước ngực mình.
Nơi này như đang bị ai đó dùng dao cắt.
Anh không thể nào ngăn nó được.
Một cánh hoa màu tím rơi xuống từ trên cao, từ từ hạ xuống, dừng lại trên đầu ngón tay của anh…
Đôi mắt Hạng Chi Viễn lóe lên một tia âm u, giống như bộ xương sọ dữ tợn.
Tiêm Tiêm, tốt nhất em đừng xảy ra chuyện gì với tên đàn ông kia… Nếu không, tôi sẽ không để yên cho em đâu.
Lúc này người phụ nữ trong miệng Hạng Chi Viên đang ngồi trên con xe việt dã, chính là người đàn ông mà anh ghen ghét nhất.
An Vũ Dương đã gọi tài xế tới đớn, cùng đưa Giang Ninh Phiến về.
Xe việt dã đổi màu ngụy trang chạy êm ái trên con đường nhỏ ở cửa biển.
“Được rồi.”
Giang Ninh Phiến ngồi bên cạnh An Vũ Dương, gỡ cây gai trong tay anh ta ra, dùng băng kéo cá nhân dán lên.
“Cảm ơn.”
An Vũ Dương cười dịu dàng, tự đùa cợt khuyết điểm của mình: Người mù thì xấu ở điểm này, đến cả cây gai cũng không tự lấy ra được.”
Giang Ninh Phiến nhìn đôi mắt như thủy tinh của anh ta, có chút hụt hẫng: “Chưa từng thấy ai thích tự chê bai đôi mắt của mình giống như anh.”
Dường như anh ta không bao giờ để ý tới sự chế giễu của người khác.