Đã sắp chết.
Ai mà quan tâm cô gọi tên ai.
Mười năm rồi, anh không thể tìm thấy Tiêm Tiêm, lừa đảo cũng đã gặp hai người...!
Đều là phụ nữ đáng chết.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cau mày đứng lên, phát tiết cuốn chiếc chăn trên giường ném xuống đất, ngực càng ngột ngạt nhiều hơn...!
Mùi hương thơm ngát nhàn nhạt bay đến, quấy nhiễu đầu anh gần như nổ tung.
Vì sao? Anh lại vì một người phụ nữ sắp chết mà buồn bực thành dạng này! Phiền đến ngay cả chính anh cũng không khống chế được!
Shit!
Chửi mắng một tiếng, Hạng Chí Viễn nhấc chân dài đi ra ngoài, rống to: "Đóng phòng ngủ lại cho tôi!"
Anh tuyệt đối không cho phép suy nghĩ của mình bị một kẻ lừa gạt quấy nhiễu.
Nhấc chân đi vào căn phòng nhỏ trống rỗng, nhìn qua giấy vẽ xung quanh tường, trong lòng nóng nảy của Hạng Chí Viễn mới chậm rãi ổn định...!
Đương nhiên phải như thế.
Toàn thế giới có thể làm cho anh tĩnh tâm lại chỉ có một mình Tiêm Tiêm.
Loại phụ nữ như Giang Ninh Phiến chết thì chết, anh sẽ không nhớ quá ba ngày.
Hạng Chí Viễn đi đến bức tranh lớn nhất dừng lại, giơ tay lên chậm rãi thổi tấm kính, chạm vào mái tóc không dài không ngắn của cô gái cách tấm kính...!
Anh chậm rãi áp trán lên, đầu ngón tay rơi đến chiếc chuông bên hồng cô gái.
Trong sương mù sáng sớm vang lên âm thanh thanh thúy, dường như lại vang lên bên tai, sạch sẽ để cho người sợ hãi thán phục...!
"Tiêm Tiêm"
Hạng Chí Viễn nói nhỏ một tiếng, từ giữa môi mỏng phát ra hai chữ.
Tròng mắt liếc qua, lòng bàn tay Hạng Chí Viễn vuốt ve hoa văn phức tạp trên chiếc chuông, một lần từng lần, quanh co khúc khuỷu, đường vân điêu khắc phức tạp.
Cô Minh Thành nói: "Hình như đang nói về chuông bạc, có đường gấp khúc? Còn Tiêm Tiêm gì đó"
Gấp khúc? Chữ triện nhỏ?.