Chương 512
Sau đó, Hạng Chí Viễn quay lưng lại nhìn đám người bị dọa trước mặt, gương mặt mờ mịt dưới ánh đèn rực rỡ, sau đó chỉnh lại nút áo gió rồi đi về phía trước, đi ngang qua Cô Minh Thành để lại một câu:
“Nói ra ngoài, Hạng Chí Viễn tôi đã về.”
“Vâng, cậu Hạng, cậu chủ.” Cô Minh Thành vẫn chưa quen cách gọi này.
“Để những người nhân cơ hội tôi thất bại bước chân qua đường cẩn thận một chút.” Hạng Chí Viễn sải bước rời đi.
“Vâng, cậu chủ.”
Cô Minh Thành cúi thấp đầu, cực kỳ cung kính.
Đợi Hạng Chí Viễn đi, Cô Minh Thành mới ngẩng đầu nhìn vũng máu dưới đất, bốn người khách đó từng thừa cơ hãm hại, cung cấp chứng cứ cho AN khi cậu Hạng bị bắt, vậy mà bây giờ còn dám bá chiếm nhà họ Hạng…
Đáng đời nát đầu.
Hạng Chí Viễn tôi về rồi…
Câu này, chắc là có thể khiến các thế lực trong nước toát mồ hôi lạnh.
Cậu Hạng trước đây đã quay về rồi.
“Cậu chủ, đây là tài liệu anh bảo tôi điều tra.”
Ban công hình cung chỉ còn lại vài chiếc đèn nhỏ, cảnh đêm không sáng lắm, phác họa một dáng người đẹp trai trên ghế nằm trắng.
Hạng Chí Viễn ngồi dậy, giơ tay lấy tài liệu mở ra xem.
Lật qua từng tấm ảnh.
Những người này đều là người đạp qua anh khi anh thất bại, hoặc cung cấp chứng cứ liên quan đến anh cho AN, hoặc là một số tiểu nhân nhân loạn mà cướp, còn có không ít người của AN ở bên trên.
Ban công hình cung chỉ còn lại vài chiếc đèn nhỏ, cảnh đêm không sáng lắm, phác họa một dáng người đẹp trai trên ghế nằm trắng.
Hạng Chí Viễn ngồi dậy, giơ tay lấy tài liệu mở ra xem.
Lật qua từng tấm ảnh.
Những người này đều là người đạp qua anh khi anh thất bại, hoặc cung cấp chứng cứ liên quan đến anh cho AN, hoặc là một số tiểu nhân nhân loạn mà cướp, còn có không ít người của AN ở bên trên.
Đây là danh sách trả thù.
“Cậu chủ, ông Hạng có dặn dò, anh đã đổi họ Hạng, thừa kế nhà họ Hạng, ông ấy hy vọng anh và ân oán với AN dừng lại tại đây, không ngừng báo thù không phải là điều ông ấy muốn thấy.”
Tay chân đứng đến cạnh truyền đạt lại ý của Hạng Văn Thanh.
“Lui xuống.”
Hạng Chí Viễn lật tài liệu trong tay, không thèm ngẩng đầu lên, tốc độ lật xem tài liệu của người trong AN cũng chậm dần.
“Vâng, cậu chủ.”
Đàn em không biết Hạng Chí Viễn có nghe lọt tai không, chỉ đành lui xuống.
Hạng Chí Viễn lật tiếp.
Đột nhiên một tờ giấy phép công tác xuất hiện trước mắt anh. Dưới ánh đèn mờ sáng, một người phụ nữ với vẻ mặt hờ hững, khuôn mặt trái xoan, đôi môi vừa vặn để hôn, sống mũi nhỏ nhắn lại rất cao, đôi mắt đầy vẻ điềm tĩnh xuất hiện trên tấm ảnh…