“Muốn bị tôi ngủ như vậy sao?”
Dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo của cô khiến cho anh khó xử nói không nên lời.
Che giấu sự kỳ lạ của bản thân, Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên trong mắt hiện lên vẻ xem thường, khinh thường nói: “Người phụ nữ rẻ mạt như cô, đàn ông nào còn có hứng thú được?”
Từng câu cay nghiệt.
Từng chữ như khoét tận xương.
Nói xong, Hạng Chí Viễn tàn nhẫn đẩy cơ thể cô, mặt lạnh rời đi chẳng thèm ngó ngàng tới.
Tình Tình đứng một bên, vẻ mặt đồng tình và bị ai chăm chú nhìn cô: “Cô Giang à, cô không sao chứ?”
“Không chết được.”
Nét mặt Giang Ninh Phiến dửng dưng, bình tĩnh ung dung kéo dây áo lên, che đi nỗi đau trên dấu răng, cố gắng xem nhẹ sự đau nhói trong lòng.
Anh nói: Người phụ nữ rẻ mạt như cô, đàn ông nào còn có hứng thú được?
Thì ra, cô đã lưu lạc đến mức chỉ còn lại chữ “rẻ mạt”, trong mắt An Vũ Dương, cô cũng như thế này à? Chắc chắn là vậy rồi.
“Cô Giang.”
Tình Tình luống cuống tay chân.
“Thu lại sự đồng cảm của cô đi, tôi không cần.”
Giang Ninh Phiến quay người, trở về phòng một mình, đôi chân mảnh khảnh khập khiễng, khó khăn bước đi.
“Chị Phiến” Ở cửa căn phòng, có một giọng nói gọi cô lại.
Giang Ninh Phiến quay đầu.
Cô Minh Thành lén lút chạy tới trước mặt cô, lấy một chai thuốc đặt lên tay cô, nhìn xung quanh một chút, xác định xung quanh không có người mới nhỏ giọng nói: “Chị Phiến, bôi loại thuốc này tốt hơn, có mùi bạc hà, có tác dụng giảm đau rất tốt, tôi dùng thử rồi.”
Từ nửa năm trước, sau khi Giang Ninh Phiến “giết” anh ta trong trò chơi, khiến anh ta thất bại thảm hại, sau đó thái độ của Cô Minh Thành đối với cô thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhưng vì để tránh bị bắn một phát như nửa năm trước, anh ta chỉ dám len lén quan tâm cô.
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến thản nhiên nói lời cảm ơn.
“Không dám” Nói xong, Cô Minh Thành che đi mái tóc ngắn màu
Giang Ninh Phiến kéo cái chân đau đớn đi vào trong phòng, phòng ngủ này rất lớn, cô phải mất một hồi lâu mới đi tới cạnh giường, ngồi xuống dựa vào đầu giường..