“Biết rồi, đi ra ngoài.” Hạng Chí Viễn không nghe được những gì mình muốn nghe, mặt buồn thôi.
“Vâng, anh Hạng.”
Bác sĩ và các y tá nhanh chóng tránh đi.
Chỉ một lát sau, Cô Minh Thành đẩy cửa vào, trong tay còn cầm theo một cái quần và giày da: “Cậu Hạng, tôi sợ anh không đợi được nên đã mua luôn trong cửa hàng của thương hiệu hàng đầu ở gần đây.”
“Tắm rồi?” Hạng Chí Viễn đứng bên ghế sô pha, vóc dáng gần một mét chín cứng ngắc không ra hình thù gì.
“Tắm rồi.”
Đương nhiên Cô Minh Thành biết rõ Hạng Chí Viễn mắc bệnh sạch sẽ, sau đó lại nhanh chóng nói: “Đúng rồi, cậu dạng, liên quan đến đám hàng ở Hồng Cảng kia...”
Cô Minh Thành muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Trong lòng Giang Ninh Phiến biết rõ bọn họ lại muốn nói chuyện bí mật đại sự, cô không thể nghe được.
Cô lạnh lùng nhìn bọn họ, im lặng đợi đến lúc Hạng Chí Viễn đuổi người.
“Nói tiếp.”
Giọng nói Hạng Chí Viễn bình tĩnh mà lạnh lùng, nhấc chân giẫm vào bên trong giày da mới.
“Hả?” Cô Minh Thành há hốc mồm, nói ngay ở trước mặt cô sao?
Đây là chuyện quan trọng đó.
“Nói.” Ánh mắt Hạng Chí Viễn bắt đầu lạnh nhạt: “Tôi thấy dường như cậu muốn khi tôi nói với cậu đều phải lặp lại hai lần?”
Rốt cuộc ai là cậu chủ?
“Cô Minh Thành không có lá gan này.” Cô Minh Thành vội vàng nói.
“Cậu có.”
“Cô Minh Thành không có.”
“Bây giờ cậu còn phản bác tôi?” Hạng Chí Kiên âm trầm nói, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng về phía Cô Minh Thành.
“Tôi không dám...” Cô Minh Thành buồn bực vuốt vuốt mái tóc.
“Vậy cậu thừa nhận cậu có lá gan chống lại tôi?”
“Cậu Hạng, tôi làm sai gì sao?”
Cô Minh Thành rất muốn khóc.
Tại sao anh ta lại cảm thấy hai hôm nay cậu Hạng luôn cố tình nhằm vào anh ta nhỉ? Có phải anh ta lại phạm phải sai lầm gì rồi không?.