CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Trên chân anh thiếu một chiếc giày, bít tất màu trắng bẩn thỉu.

Cô đứng ở bên cạnh anh quan sát thật lâu, bỗng chàng trai nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra nhìn về phía cô...!
Đôi mắt anh vô cùng đẹp đẽ, con người sáng rực như lưu ly.

Khi đó ánh mắt của anh rất cảnh giác, tràn đầy sự đề phòng, giống như một con thú nhỏ bị thương.

"Anh..."
Cô thử bắt chuyện với anh, chàng trai chợt chống người đứng dậy khỏi mặt đất, thất tha thất thểu đi về phía trước với đôi chân thiếu một chiếc giày.


Giang Ninh Phiến đứng ở đó, lần tìm theo phương hướng trong trí nhớ đi về hướng trước mặt.

Lúc đó cô như bị ma xui quỷ khiến cũng theo sau chàng trai đó, theo sát không rời, luôn đuổi theo bóng hình anh, luôn đi theo anh, giữ lại một khoảng cách ngắn...!
Anh chưa từng nói một câu với cô, một mình đi về phía trước, chật vật ngã xuống trước mặt cô vô số lần...!
Chàng trai ngã xuống lại đứng lên, rồi lại đi tiếp.

Ngã xuống lại đứng lên.

Cô cứ nhìn anh không ngừng lặp lại những động tác đó, cũng không đến dìu anh, chỉ tò mò đi theo sau anh, cứ theo anh đi dọc con đường lớn màu đen.


Con đường cứ như là không có điểm dừng.

Cô nhớ mang máng mình đi theo chàng trai, đi đến lúc bình minh khi mà sắc trời càng ngày càng sáng.

Khi đó bầu trời trong lành hơn bây giờ, sáng sủa hơn nhiều, có màu sắc đẹp nhất.

Thấm thoát một mình Giang Ninh Phiến đã đi được quãng đường rất dài, đuổi theo ký ức trong đầu, đôi chân thon dài chậm rãi dừng cạnh một ngôi nhà tường đỏ đứng lẻ loi bên bờ biển...!
Đã nhiều năm như vậy rồi.

Ngôi nhà do ngư dân tự xây này vẫn chưa bị dỡ xuống ư?
Lúc ấy chàng trai không nói gì kia ngã xuống trước ngôi nhà này, "ầm" một tiếng ngã xuống đất, cả người lấm lem nhưng không còn đứng lên nữa.

"Rì rào..."


Bình luận

Truyện đang đọc