CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

“Vậy thì sao?” Giang Ninh Phiến ngẩng đầu không dám tin nhìn về phía Hạng Chí Viễn: “Tôi biết anh căm thù AN, nhưng hai người vừa rồi mới bao lớn? Bọn họ có tham gia vào chuyện giết cả nhà anh sao?”

Vì sao cứ phải tàn nhẫn như vậy…

Rõ ràng bọn họ là những mạng người còn đang sống sờ sờ, cũng không phải heo chó, không phải một đám rác rưởi bị vứt ven đường…

“Tất cả người của tổ chức AN đều đáng chết.”

Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lẽo đến cùng cực, trong mắt cũng để lộ ra hận ý.

Chỉ cần là người của AN, anh bắt được một người thì sẽ giết một người.

Tuyệt đối không nương tay!

“Đúng vậy, bọn họ đều đáng chết.”

Giang Ninh Phiến lạnh lùng lặp lại lời nói của anh, hốc mắt cô ửng đỏ, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay lộ ra vẻ chán ghét đối với anh: “Chỉ có đám người như các người mới nên sống, đáng sống”

Chỉ có loại người xem pháp luật như một quyển sách giống như anh mới xứng đáng sống sót, xứng đáng giẫm đạp lên mạng sống của kẻ khác.

“Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn nhíu nhíu mày, hai tay anh nâng khuôn mặt cô: “Làm người phụ nữ của tôi, em không thể đồng cảm cho những người không xứng đáng.”

Khắp nơi đều là kẻ thù của anh, giết hại người thôi mà đã làm cho cô bị thương một trận thì cô hết thuốc chữa rồi.

Những người không xứng đáng.

Đó là bạn của cô!

Giang Ninh Phiến tự giễu cười lạnh một tiếng, cô mạnh mẽ hất tay anh ra, xoay người chạy ra bên ngoài.

Mục Thanh Linh đuổi theo, đứng ở nơi không xa nhìn bọn họ.

Giang Ninh Phiến chạy ra ngoài.

“Âm”

Giang Ninh Phiến cởi giày ra, trực tiếp nhảy vào trong bể bơi của nhà họ Hạng.

Đây là nơi duy nhất mà Hạng Chí Viễn không thể tới gần cô được, anh không biết bơi.

Bây giờ, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó của Hạng Chí Viễn, cô sẽ nhớ tới cảnh tượng đám người Thiệu Việt Khiêm chết trong máu thịt lẫn lộn…

“Này, có phải có phản ứng quá mức rồi không, không sợ Hạng Chí Viễn nhìn ra sơ hở à?”

Nhìn thấy Giang Ninh Phiến bơi tới bên cạnh, Mục Thanh Linh lập tức đi tới rồi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói.

Giang Ninh Phiến lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, cô xoay người bơi về một hướng khác…

Phản ứng quá mức?

Bây giờ cô căn bản chẳng muốn giấu diếm gì cả.

Thậm chí bây giờ cô còn muốn biết, nếu như cô nói cho Hạng Chí Viễn rằng cô cũng là người của tổ chức AN, vậy Hạng Chí Viễn sẽ bắn cô thành tổ ong vò vé hay sẽ đánh đập cô đến chết đây?

Nước ao xanh lam phản chiếu lên vách tường giống như ánh sáng lung linh lay động.

Hạng Chí Viễn vừa đi đến hồ bơi trống trải đã nhìn thấy Giang Ninh Phiến linh động bơi qua bơi lại trong bể bơi, tựa như một một nàng tiên cá vậy…

Ngay cả bơi lội mà cũng xinh đẹp như thế, thật không hổ là người phụ nữ của anh.

Hạng Chí Viễn đi đến bên cạnh bể bơi, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong nước, rồi lại nhìn thoáng qua mặt nước sâu tầm ba mét trong bể bơi, bỗng nhiên anh lui lại một bước.

Bắt đầu từ đêm qua, anh vẫn luôn xung khắc với nước.

“Lên đây, Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn lên tiếng.

Giang Ninh Phiến mắt điếc tai ngờ, chỉ chú tâm vào việc bơi lội của mình, cô bơi ở giữa hồ, chưa đến cạnh hồ thì đã thay đổi phương hướng.

Làm cho anh không thể chạm vào một sợi tóc của cô.

“Tiêm Tiêm!”

Hạng Chí Viễn nâng cao giọng hơn, có chút khó chịu.

Giang Ninh Phiển vẫn xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai…

Khuôn mặt của Hạng Chí Viễn tối sầm, anh đi nhanh về phía Mục Thanh Linh, mạnh mẽ túm tóc cô ta rồi quát về phía Giang Ninh Phiến trong nước: “Tiêm Tiêm, lên đây, nếu không tôi sẽ không khách khí với người phụ nữ này đâu!”

Mục Thanh Linh bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.

Giang Ninh Phiến cũng chẳng thèm để ý, cô chỉ lo vùi đầu vào việc của mình, đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng khó coi hơn, anh lấy con dao găm quân đội Thụy Sĩ ra, kề sát lưỡi dao vào mặt Mục Thanh Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc