CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

“Buồn cười quá.”

Giang Ninh Phiển gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nhẹ nhàng bước về phía chiếc xe thể

thao.

Cô thật sự không ngờ rằng hóa ra sau khi lột bỏ thân phận, ở trong mắt người khác bọn họ lại là một đời người yêu bệnh thần kinh lạc loài…

Chuyện này còn chưa đủ buồn cười sao?

Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn nụ cười bên môi không dùng được của cô một cái, sự không vui trong mắt dần biến mất. Anh bất lực cong môi, trong mắt tràn đầy cưng chiều và trìu mến.

Trở lại căn phòng tường đỏ cũ nát.

Giang Ninh Phiển mở bàn nướng ra trước cửa, chuyển hai cái ghế đến rồi lau sạch.

Hạng Chí Viễn ôm đồm tất cả công tác chuẩn bị như rửa hải sản, làm sạch cá…

Anh rất ghét cá, nhất là xử lý cá.

Giang Ninh Phiến đứng ở một bên nhìn anh nhíu chặt mày mổ một con cá rồi tẩy rửa sạch sẽ.

Tay bị thương nên anh bèn đeo cái bao tay nhựa vào xử lý.

Nói sao cũng không cho cô hỗ trợ, càng không cho cổ động tay vào vì cá tôm cua đều còn sống nên gờ, góc và sừng có thể sẽ làm cô bị thương…

Trong mắt anh, cô vẫn là một cô búp bê không thể bị va chạm dù chỉ một chút.

Bỗng dưng Hạng Chí Viễn tháo bao tay nhựa xuống rồi đưa tay lên mũi ngửi, mùi cá tanh tưới khiến cả khuôn mặt anh tải nhợt như thể vừa ngửi thấy mùi gì kinh tởm nhất. Hạng Chí Viễn chịu không nổi đành nín thở.

“Hay là đừng ăn cá nữa?”

Giang Ninh Phiến không nhìn nổi nữa.

Anh là người có chứng bệnh sạch sẽ nặng. Để anh rửa sạch cái đống hải sản bẩn thỉu nhớp nhúa này đúng thật là hơi làm khó anh rồi.

“Em thích ăn mà. Em cứ đứng chờ một bên đi, anh sẽ làm xong ngay thôi.”

Hạng Chí Viễn rửa mấy con cá từ trong ra ngoài dưới vòi nước cả trăm lần trước khi đặt chúng vào đĩa đựng đồ ăn mới mua, ý bảo Giang Ninh Phiến có thể đem cá qua nướng được rôi.

Thời gian trôi nhanh như ngôi sao xẹt qua.

Chờ đến lúc hai người bọn họ ngồi xuống bắt đầu nướng thì sắc trời đã ngả hoàng hôn, ánh chiều tà rải khắp bãi biển.

Tôm, cá, cua và các loại hải sản trên bàn nướng bị nướng lên mùi thơm ngào ngạt.

Hạng Chí Viễn kẹp đồ ăn đã nướng xong ra đặt lên đĩa, cắn một ngụm xác định xem đã chín chưa rồi mới đưa cho cô: “Tiêm Tiêm, ăn nè.”

Giang Ninh Phiến cầm lọ gia vị mới mua rưới lên thịt nướng.

Một bàn tay đột nhiên vắt ngang qua.

Hạng Chí Viễn nhặt lọ gia vị ném ra phía sau, vứt nó đi như vứt chiếc giày cũ, giọng anh từ tốn và nghiêm túc: “Đừng ăn loại gia vị này, bên trong đó chứa rất nhiều thành phần gây hại cho cơ thể.”

“Ăn đồ nướng… không bỏ gia vị á?”

Giang Ninh Phiến ngây dại.

“Ừ.” Hạng Chí Viễn cong thắt lưng xuống, lấy một gói muối từ trong túi ra đặt trước mặt cô rồi trịnh trọng nói: “Em có thể rắc cái này.”

Giang Ninh Phiến nhìn gói muối trắng bóng kia, nhất thời chẳng biết phải nên phản ứng thế nào: “Hạng Chí Viễn, không ai ăn đồ nướng mà lại rắc muối cả.”

Rốt cuộc đây là cách ăn của nước nào vậy?

“Thật không?”

Hạng Chí Viễn hỏi lại một câu, sau đó không có sau đó nữa, anh tiếp tục nướng một xâu mực trên tay…

Giang Ninh Phiến nhìn nhìn lọ gia vị đang vô cùng đáng thương nằm trơ ra trên bãi biển phía sau anh.

Ok.

Cô tự nhủ rằng ngày hôm nay cô sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của Hạng Chí Viễn rồi.

Giang Ninh Phiến cầm lấy một đĩa tôm, đang chuẩn bị há miệng ăn thì lại phát hiện ngay cả vỏ tôm Hạng Chí Viễn cũng đã lột sạch trơn cho cô. Cô chỉ việc mở miệng ra và ăn nữa thôi…

Ánh sáng trời chiều êm dịu hơn thái dương ban ngày, tựa như biểu cảm của một người dịu dàng vậy.

Hạng Chí Viễn ngồi đằng kia chăm chú nướng đồ ăn, không để cô bị đói chút nào, ánh chiều tà tưới lên hàng mi dài khiến anh trông thật dịu dàng…

“Tôi có chút vấn đề vẫn luôn muốn hỏi. Vì sao lúc đó anh phải giả bộ câm điếc?”

Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng hỏi ra nghi vấn chôn sâu dưới đáy lòng bao lâu nay.

“Anh không giả bộ.”

Hạng Chí Viễn lại đem cho cô một đĩa cá đã nướng xong.

Bình luận

Truyện đang đọc