CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Hạt giống báo thù đã nảy mầm trong đáy lòng cô, không thể đưa Hạng Chí Viễn lên tòa án thẩm vấn, đưa vào ngục giam thì làm thế nào đi nữa cô cũng sẽ không cam tâm.

Nhưng điều này vẫn như đang được ươm mầm, không ai biết cô muốn đợi bao lâu.

Không ai biết cô còn muốn giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt Hạng Chí Viễn tới khi nào.

Cho nên cô muốn trừng phạt Hạng Chí Viễn một lần nho nhỏ, trước hết cứ trút giận một chút đã, nếu không cô sẽ bị nhịn quá mà chết...!
Tận đến lúc toàn bộ thuốc đều tan trong nước, không nhìn được ra điều gì khác thường, Giang Ninh Phiến mới kéo cửa ra, giống như tùy ý hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
Hạng Chí Viễn đang nghe điện thoại, vừa quay đầu thì thấy cô tựa ở một bên, tóc dài mềm mại rải rác ở trên vai, dáng vẻ dịu dàng, xinh đẹp.


Yết hầu Hạng Chí Viễn khẽ chuyển động, anh trực tiếp cúp điện thoại ném lên giường, bước một bước lớn vọt tới trước mặt cô, ép cô lên trên cửa, cúi đầu hôn xuống.

“...” Giang Ninh Phiển đi sang bên cạnh, cốc nước trong tay suýt đổ.

Điều này làm cho cô ngạc nhiên.

Hạng Chí Viễn một phát bắt được cô, lại đẩy cô lên trên cửa, rất nhiều nụ hôn rơi trên mặt cô.


Anh dùng đôi môi nóng bỏng đè ép cô, dùng răng cạy đôi môi lạnh lẽo đang đóng chặt của cô, ngông cuồng mà dây dưa cuốn lấy lưỡi cô, điên cuồng triền miên...!
“A..."
Giang Ninh Phiến muốn cắn anh, Hạng Chí Viễn nhanh hơn một bước, rút lưỡi của mình lại, đắc ý nhìn cô chăm chú: “Muốn cắn tôi sao? Vậy tôi để em cắn.”
Nói xong, khuôn mặt yêu nghiệt của Hạng Chí Viễn lại áp sát vào cô.

Giang Ninh Phiến nắm chặt cốc, nhanh chóng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi:
“Có phải anh luôn biết rõ tôi sẽ cắn anh lúc nào không?”
Anh phải hôn qua bao nhiêu lần mới có thể biết rõ được chuyện này, thực sự
là không hơn không kém gì loại ngựa đực.

“Đối với em, tôi nhất định biết rõ.” Hạng Chí Viễn xoa môi cô, lòng bàn tay ma sát đôi môi bị hôn đến hồng hào của cô, ánh mắt cưng chiều..


Bình luận

Truyện đang đọc