Mối quan hệ thể xác bẩn thỉu…
Tay của Giang Ninh Phiến cầm chặt lấy một chai thuốc khử trùng nhỏ, suýt chút nữa ném về phía của Mục Thanh Linh.
“Đủ rồi, Mục Thanh Linh.” An Vũ Dương nói với giọng nghiêm túc.
“…”
Mục Thanh Linh tức giận ngậm miệng lại.
“Rầm rầm.”
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Ninh Phiến quay đầu lại, có một đồng nghiệp đứng ở cửa gật đầu với An Vũ Dương một cách cung kính, nói: “Sếp, Hạng Chí Viễn muốn gặp anh.”
“Đưa vào phòng thẩm vấn.”
An Vũ Dương nói một cách quyết đoán.
“…”
Hạng Chí Viễn.
Anh tỉnh lại rồi?
Giang Ninh Phiến thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo ống tay áo xuống che hai cánh tay bị thương rồi đi theo An Vũ Dương ra ngoài.
…
Trong phòng thẩm vấn, một chiếc bàn dài lạnh lẽo, hai chiếc ghế.
An Vũ Dương ngồi im, ngay cả động tác nâng chân lên cũng tràn đầy sự thanh lịch điềm đạm, một tay để trên đầu gối, hơi hơi cúi xuống khiến cho người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.
Giang Ninh Phiến và Mục Thanh Linh đứng ở hai bên sau lưng anh ta, chắp tay sau lưng, tư thế đúng chuẩn.
“Ầm.”
Cảnh cửa bị mở ra một cách nặng nề.
Hạng Chí Viễn bị áp giải đến bởi hai người đàn ông to lớn. Hai tay anh đều bị còng ở sau lưng, mái tóc ngắn hơi bù xù, khuôn mặt quyến rũ có vài vết thương nhưng vẫn là vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
Nhìn thấy Giang Ninh Phiến, đôi mắt vô cảm của Hạng Chí Viễn lập tức lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch lên về phía cô với vẻ không đứng đắn, giống như không có ai đứng bên cạnh, anh nói: “Tôi cứ tưởng em đã đi rồi.”
“Một lát nữa tôi sẽ đi.”
Giang Ninh Phiến nhìn thấy anh, khuôn mặt lạnh lùng như băng của cô dần dịu lại, cô nói với giọng thản nhiên.
Cô muốn quay lại thu dọn quần áo để vào sống ở tòa nhà An, đề phòng có người ra tay dùng hình phạt riêng với Hạng Chí Viễn.
“Nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy em lâu hơn.” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô một cách chân thành, giọng nói của anh vô cùng quyến rũ: “Tôi nhớ em.”
Hạng Chí Viễn hoàn toàn coi những người khác như không khí, trong mắt anh chỉ còn lại một mình Giang Ninh Phiến.
“…”
Giang Ninh Phiến không đáp lại, chỉ cười nhẹ với anh.
Khóe môi của Hạng Chí Viễn lại càng cong lên.
“Này! Đây không phải chỗ để cho đôi nam nữ gian dối các người liếc mắt đưa tình!” Mục Thanh Linh không nhịn được mà nói với giọng gay gắt.
“…”
An Vũ Dương ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, vẻ mặt của anh ta rất khó coi.
Tay để trên đầu gối của anh ta từ từ nắm chặt lại.
“Sếp.”
Một cô nhân viên văn phòng mặc đồng phục bước đến, đặt hai cốc nước nóng trên chiếc bàn dài sau đó đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này An Vũ Dương mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hạng Chí Viễn: “Anh Hạng, hút thuốc không?”
Hạng Chí Viễn rời tầm mắt khỏi mặt Giang Ninh Phiến, liếc nhìn An Vũ Dương một cách lạnh lùng và khinh thường.
“Tiêm Tiêm không thích ngửi mùi đó nên tôi cai rồi.”
Hạng Chí Viễn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với An Vũ Dương, đặt đôi chân thon dài lên trên bàn một cách kiêu ngạo, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa…
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Ninh Phiến cau mày lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra.
Hạng Chí Viễn nắm bắt được mọi thứ về cô dù là rất nhỏ.
Biểu hiện rất nhỏ, anh lập tức bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn lại, nhướng mày nhìn cô, đôi mắt quyến rũ đến mê hoặc.
“…”
Gianh Ninh Phiến không làm gì được anh, chỉ đành bất lực cười nhẹ.
“…”
An Vũ Dương nghiêng mặt quay sang phía Giang Ninh Phiến, giống như biết được hai người họ đang mập mờ tương tác với nhau, vẻ mặt anh ta tối sầm lại: “Anh Hạng, có chuyện gì mà anh lại muốn gặp tôi?”
“Rất đơn giản, tôi muốn Giang Ninh Phiến đến giám sát cũng như thẩm vấn tôi.”
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn chuyển sang nhìn về phía An Vũ Dương, lập tức trở nên khinh thường.
“…”
Giang Ninh Phiến ngây người.