“Tôi không điên.
” Nơi khóe môi Hạng Chí Viễn lại chảy ra một vệt máu, vết bầm trên mặt vô cùng chướng mắt: “Tôi chỉ muốn em vui vẻ thôi.
”
Dù cái giá để cô vui vẻ là anh bị thương, anh cũng bằng lòng.
Anh vây hãm cô trong lòng ngực mình, chầm chậm cúi đầu xuống, khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng kề sát vào cô, giống như đang dùng hô hấp để miêu tả dáng hình cô, tham lam hít lấy mùi thơm từ người cô…
Tiềm thức đang liều mạng kêu cô may chạy đi, nhưng hai chân cô như bị đóng đinh xuống mặt đất, không bước nổi một bước.
Cô bị anh dọa sợ thật rồi.
Một người đàn ông có thể ngửi ra được nước bị bỏ thuốc, có thể chịu được những đòn đánh tàn nhẫn không tránh né đúng là đáng sợ, đáng sợ đến mức vượt quá sức tưởng tượng của cô.
“Tiêm Tiêm, sau này đừng có chơi mấy thủ đoạn vặt vãnh này nữa.
”
Môi Hạng Chí Viễn dừng lại bên khóe môi cô, hầu như là dán vào môi cô để nói chuyện, đôi mắt anh gần kề ngay trước mắt cô, hầu như lông mi có thể đụng vào cô, giọng nói của anh cưng chiều đến cố chấp: “Những gì tôi có thể cho em tôi đều cho hết, thứ tôi không cho em được, chỉ cần là em muốn, tôi sẽ giành lấy nó cho em!”
Cho nên cô không cần dùng những mánh khóe này, chỉ cần nói với anh.
Anh sẽ cho cô hết!
Kiêu ngạo đến biến thái không ai bì nổi.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn anh một lúc, hồi lâu sau mới nói ra hai chữ: “Đồ điên.
”
Một giây sau cô quay đầu đi, không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Bên trong đang điên cuồng thiêu đốt thứ gì đó, đó là điều mà cô không muốn đối mặt, đó là điều khiến cô muốn trốn tránh.
“Đồ điện? Ừ, tôi nhớ em đến nỗi sắp phát điên rồi!”
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nói lớn tiếng, mạnh mẽ xoay mặt cô lại, vừa cúi đầu nụ hôn nóng bỏng đã hạ xuống.
“Um.
”
Giang Ninh Phiến muốn né tránh theo bản năng, nhưng lúc này mới phát hiện lưng cô đã sớm kề sát vách tường lạnh lẽo, hai tay của anh còn đang giữ chặt tay cô, cô chỉ có thể bị ép buộc đón nhận…