“Nói tiếp đi!”
Hạng Chí Viễn cảm thấy như phải chịu nỗi đau từ ngàn vạn mũi kim đâm, mặt dần trắng bệnh, tay anh siết chặt.
Anh muốn biết mọi thứ về Giang Ninh Phiến.
“Được.”
An Vũ Dương bình tĩnh đáp rồi nói tiếp: “Chẳng biết tôi đã bắt đầu để ý đến cô ấy từ lúc nào nữa. Lúc tôi đọc sách, cô ấy thích ngồi cạnh tôi. Cô ấy không thích socola nhưng lại thích uống trà sữa socola. Cô ấy chỉ nghe nhạc trữ tình. Lúc cô ấy không vui thì thích trồng cây chuối suy nghĩ. Cô ấy…”
“Đủ rồi!”
Hạng Chí Viễn bỗng nổi điên gào lên, anh nhặt ghế lên ném mạnh vào tường.
“Ầm.”
Chiếc ghế rơi xuống một cách nặng nề, gãy mất một chân.
Mắt Hạng Chí Viễn đỏ hoe, đôi môi mỏng trắng bệch, anh thở dốc, vừa nóng giận vừa bất an.
Năm ngón tay thon dài của anh chậm rãi ấn ngực mình.
Nơi đó đã rách một lỗ rất to khiến gió lùa vào trong.
Rất đau, rất đau.
“…”
An Vũ Dương vẫn ngồi im trên ghế, chuyển động hai tay đang bị còng, trên gương mặt ôn hòa dần hiện ra nụ cười chiến thắng.
“Ai cho mày dừng lại? Nói tiếp cho tao.”
Hạng Chí Viễn gầm gừ.
Giống như một cách tự ngược đãi bản thân, anh càng thấy đau lại càng muốn nghe thêm, rồi sau đó nỗi đau càng mãnh liệt hơn, đau đến mức như có lưỡi dao cứ khoét vào xương anh hết lần này đến lần khác…
Tiếp tục ư?
“Tôi đã yêu cô ấy nhưng chẳng cho cô ấy được thứ gì.” An Vũ Dương nở nụ cười méo mó: “Nhưng đàn ông vốn ích kỉ vậy nên tôi đã từng ép cô ấy thề chỉ được khóc vì tôi, bởi tôi không muốn cô ấy sẽ đau xót vì bất cứ chuyện gì hay cho bất cứ ai…”
“…”
Hạng Chí Viễn chết lặng.
Chiếc hộp Pandora chứa đựng những kí ức được mở ra, anh có thể nhớ rõ tất cả mọi thứ.
“Tại sao em không khóc?”
“Cậu Hạng, cô Giang lạ lắm.”
“Sao lại không khóc, chết rồi sao?”
“Ai bắt nạt em?”
“Cậu Hạng, mới nãy tôi đứng ở ngoài cửa hiệu thuốc, chỉ thấy có một người đàn ông nói chuyện với cô Giang.”
“…”
Điều mỉa mai nhất lại là như vậy.
Hóa ra lúc ở cạnh anh, cô khóc đến đau lòng như vậy lại là vì một người đàn ông khác…
Mà lúc ở cạnh anh, dù có đau cô cũng không khóc, dù có vui cô cũng không cười thoải mái…
Giang Ninh Phiến.
Rốt cuộc em coi Hạng Chí Viễn tôi là gì?
Em đã từng thề thốt nhiều điều với một người đàn ông như vậy, vậy còn Hạng Chí Viễn này thì sao? Rốt cuộc em coi tôi là gì?
An Vũ Dương hạ mắt, hàng mi dài khẽ lay động, giọng nói ôn hòa: “Thực ra thì tôi biết bản thân là một gã mù, không xứng với cô ấy, cũng chẳng thể cho cô ấy bất cứ điều gì.”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn lạnh lùng cười: “Ồ, mày vẫn còn biết thế à.”
Sao có thể để một thằng mù làm nhục Tiêm Tiêm của anh được.
Anh nở nụ cười lạnh băng nhưng lại đau đớn tột cùng.
“Nhưng anh cũng chẳng có gì đáng để ngưỡng mộ cả, nói trắng ra gì, anh cũng chỉ là một tội phạm cưỡng ép con gái nhà lành mà thôi.” An Vũ Dương nói: “Ninh Phiến muốn rời khỏi anh cũng là một chọn lựa của người bình thường.”
“Tên mù lòa chết dẫm này, đến phiên mày bình phẩm về tao chắc? Mày chán sống rồi à?” Hạng Chí Viễn vung tay đấm mạnh vào tường, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Thứ mày muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi?”
Nói xong rồi.
Ngày giỗ của anh ta cũng đã định.
“Tôi biết anh muốn nghe điều gì.” An Vũ Dương cười khẩy: “Anh muốn biết tôi đã từng lên giường với Ninh Phiến hay chưa.”
Câu nói thẳng thừng.
Nói trúng tim đen Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đứng dựa vào tường, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim, anh cố hết sức bình ổn cảm xúc mới không xông lên đập nát cửa sổ.
“Tao không muốn biết!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói: “Tao sẽ không nghe một kẻ mù lòa lừa gạt mình!”