“Vậy thì sao?” Giang Ninh Phiến ngước mắt lên, không dám tin nhìn mặt Hạng Chí Viễn: “Tôi biết anh xem AN là kẻ thù, nhưng hai người đó có bao nhiêu tuổi đâu? Bọn họ tham gia giết cả nhà anh à?”
Tại sao phải tàn nhẫn như vậy chứ…
Bọn họ là những con người sống sờ sờ, không phải heo hay chó, không phải là một cục rác vứt bên đường…
“Người của AN đều đáng chết.”
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô, trong nháy mắt giọng điệu trở nên cực kỳ lạnh lùng, ảnh mắt hiện lên sự căm hận.
Chỉ cần là người của AN, anh bắt được người nào sẽ giết chết người đó.
Tuyệt đối không nương tay!
“Đúng vậy, bọn họ đều đáng chết!”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng lặp lại lời của anh, hốc mắt ửng đỏ, khuôn mặt lớn chừng một bàn tay lộ ra vẻ ghét bỏ: “Chỉ có những người như anh mới nên sống, mới đáng sống.”
Chỉ có kẻ xem luật pháp như một quyển sách như anh mới xứng đáng để sống, xứng đáng để chà đạp lên cuộc đời của người khác.
“Tiêm Tiêm” Hạng Chí Viễn nhíu mày, vươn tay nâng mặt của cô lên: “Làm người phụ nữ của tôi, không được buồn vì những người không quan trọng.”
Kẻ thù của anh có ở khắp mọi nơi, mới chỉ giết hại người đã khiến cô âu sầu đến thế, vậy thì cô sẽ bận bịu lắm.
“Cảm ơn cậu dạng, tôi sẽ tiếp thu.”
Những người không quan trọng đó.
Là bạn của cô.
Giang Ninh Phiến cười tự giễu, hung hăng hất tay của anh ta, xoay người chạy ra ngoài.
Mục Thanh Linh đuổi theo kịp, đứng cách đó không xa quan sát bọn họ.
Giang Ninh Phiển chạy ra ngoài.
“Ầm!”
Giang Ninh Phiến cởi giày, trực tiếp nhảy xuống bể bơi bên trong biệt thự nhà họ Hạng.
Đây là nơi duy nhất mà Hạng Chí Viễn không thể đến gần cô, anh không biết bơi.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Hạng Chí Viễn, cô sẽ nhớ tới cái chết đẫm máu của đám người Thiệu Việt Khiêm…
“Này, cô phản ứng mãnh liệt như vậy, không sợ Hạng Chí Viễn nhìn ra sơ hở à?”
Thấy Giang Ninh Phiến bơi đến gần bờ, Mục Thanh Linh lập tức đi tới, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói.
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn cô ta, xoay người bơi về hướng khác…
Phản ứng thái quá?
Vốn dĩ bây giờ cô cũng không muốn che giấu nữa.
Thậm chí hiện tại cô còn muốn biết, nếu như cô nói với Hạng Chí Viễn rằng cô cũng là người của AN, vậy thì Hạng Chí Viễn sẽ bắn chết cô hay là đánh cô đến chết?
Màu xanh của nước hồ bơi phản chiếu trên vách tường, trông như ánh sáng lung linh.
Hạng Chí Viễn vừa đi vào khu vực hồ bơi trống trải thì nhìn thấy Giang Ninh Phiến đang linh
hoạt bơi qua bơi lại trong hồ, tựa như một nàng tiên cá…
Ngay cả bơi lội mà cũng xinh đẹp như vậy, quả đúng là người phụ nữ của anh.
Hạng Chí Viễn bước đến bên hồ, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới nước, vừa liếc tới mực nước sâu chừng ba mét trong hồ bơi, chân tự động lùi về phía sau.
Bắt đầu từ buổi tối hôm qua, anh đã trở nên cực kì kị nước.
“Lên đi, Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn mở lời.
Giang Ninh Phiến bịt tai không nghe, chỉ tập trung vào việc bơi lội của mình, cô bơi ở giữa hồ, còn chưa tới bờ đã đổi hướng.
Để cho anh không chạm được đến cô dù chỉ là một sợi tóc.
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn lên giọng, có chút không hài lòng.
Giang Ninh Phiến vẫn xem lời anh nói như gió thoảng qua tại…
Sắc mặt Hạng Chí Viễn tối sầm lại, anh sải bước đi về phía Mục Thanh Linh, ngạo nghễ nắm lấy tóc cô ta, hét lên với Giang Ninh Phiên: “Tiêm Tiêm, mau đi lên, nếu không tôi sẽ không khách sáo với người phụ nữ này đâu!”
Mục Thanh Linh tái mặt vì sợ hãi.
Giang Ninh Phiến mặc kệ, vùi đầu vào việc bơi lội, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Khuôn mặt của Hạng Chí Viễn càng trở nên khó coi, anh rút một con dao lưỡi cong của Thụy Sĩ ra chạm lên mặt của Mục Thanh Linh, đặt mũi dao trên đó.