CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

“Mục Thanh Linh!”

Giang Ninh Phiến hoảng sợ đến sững sờ, vội vàng tiến lên muốn tóm lấy tay cô ta, nhưng không kịp rồi.

Mục Thanh Linh đã rơi xuống.

“A…”

Mục Thanh Linh sợ tới mức lớn tiếng hét lên, một giây sau, cô ta lại rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

Cô ta sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Tiêm Tiêm…”

Giọng nói lo lắng vang lên bên tai Mục Thanh Linh, âm sắc đó gợi cảm đến trí mạng.

Ngay sau đó, cằm của cô ta bị một bàn tay nhấc lên, cô ta nhìn thấy đôi mắt đẹp nhất của một người đàn ông, ở trong đó chứa đầy sự lo lắng và tình cảm sâu đậm.

Tựa như một khoảng biển sâu thẳm, đủ để khiến người ta chết đuối.

Hạng Chí Viễn.

Mục Thanh Linh nhìn đến ngày người, ánh mắt không thể rời khỏi đôi mắt của anh.

“Tại sao lại là cô?” Hạng Chí Viễn lập tức có biểu cảm chán ghét như bắt phải ruồi, ném cô ta xuống đất một cái không chút nương tay, nhìn chằm chằm vào áo khoác màu vàng nhạt trên người cô ta mà nhíu chặt lông mày: “Ai cho cô mặc quần áo của Tiêm Tiêm?”

Ngay cả giày và mũ cũng là của Giang Ninh Phiến!

Người phụ nữ này muốn tìm chết à?

Giang Ninh Phiến đứng ở trên ban công đã nhìn thấy hết toàn cảnh Hạng Chí Viễn đón được Mục Thanh Linh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Là Ninh Phiến để tôi mặc.” Mục Thanh Linh đứng dậy từ trên mặt đất, nói dối mà mắt không chớp cái nào.

Giang Ninh Phiến bất mãn nhìn xuống vẻ mặt chân thành của Mục Thanh Linh.

Nói dối không cần gõ bản thảo.

Cô đồng ý để cô ta mặc quần áo bao giờ.

“Cô ư? Hừ, cô có xứng mặc quần áo của Michelle không?” Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng: “Cũng không nhìn lại xem mình là mặt hàng gì!”

“…” Mục Thanh Linh nhục nhã đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh.

Giang Ninh Phiến không tiếp tục quan sát nữa, ngồi xuống ghế mây màu trắng tuyên trên ban công, yên lặng phơi nắng.

“Tiêm Tiêm!”

Giọng nói không vui của Hạng Chí Viễn truyền tới từ phía sau cô, giọng điệu chứa sự tra hỏi: “Em không thích chiếc áo khoác này? Tại sao lại cho người phụ nữ này mặc?”

Giang Ninh Phiến quay đầu lại.

Chỉ thấy Hạng Chí Viễn bước qua với vẻ mặt tức giận, Mục Thanh Linh đi theo sau anh đang ra sức nháy mắt với Giang Ninh Phiến.

Muốn cố lấp liếm giúp.

Giang Ninh Phiến cắn môi, chắc kiếp trước cô từng làm chuyện xấu gì đó, nên mới đụng phải người phụ nữ này…

“Tôi thấy Mục Thanh Linh mặc rất hợp.” Nhìn thấy trên mặt Mục Thanh Linh còn dán băng gạc, cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng không vạch trần cô ta, chỉ thản nhiên nói.

“Cái áo đó được thiết kế cho em, cô ta hợp chỗ nào.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng lườm Mục Thanh Linh: “Còn không cởi áo ra? Muốn chết à?”

“Tôi cởi…”

Mục Thanh Linh sợ đến nỗi vội vàng cởi áo khoác ra, đưa qua bằng hai tay.

Đưa tới trước mặt Hạng Chí Viễn.

Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, bực mình hất ra một cái: “Áo mà cô từng mặc còn để cho Tiêm Tiêm nhà tôi mặc lại được chắc? Bẩn, mang đi thiêu hủy.”

Mục Thanh Linh bị Hạng Chí Viễn nhục nhã liên tục, ấm ức đến nỗi nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.

Giang Ninh Phiến bình tĩnh nhìn, không nói gì.

Hạng Chí Viễn vốn không quan tâm Mục Thanh Linh có đau lòng hay không, đi thẳng đến bên cạnh Giang Ninh Phiến ôm ngang cố lên, bản thân thì ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình.

Hạng Chí Viễn bóp cằm cô: “Thích kiểu dáng váy cưới như thế nào? Đuôi dài quét đất hay là đuôi ngắn? Cúp ngực? Hở vai?”

“Tùy”

Giang Ninh Phiến ngồi ở trên đùi anh, cụp mắt hờ hững đáp, không có chút hứng thú nào.

Cô không thể nào mặc váy cưới vì anh.

Cô sắp đi.

Ánh mắt của Hạng Chí Viễn tối đi: “Em không thích thiết kế của Michelle? Bây giờ tôi lập tức đổi người.”

“Không sao cả.”

Đối với thái độ lạnh lùng của cô, Hạng Chí Viễn đã luyện thành thói quen.

Ngược lại là Mục Thanh Linh thấy vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, bình thường Hạng Chí Viễn diễu võ giương oai, ở trước mặt Giang Ninh Phiến lại mặt nóng dán mông lạnh…

Bình luận

Truyện đang đọc