Hạng Chí Viễn bỗng chốc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng có một lúc lâu rồi đứng lên, la lớn: “Cô Minh Thành, vào trông cho tôi, tôi đi tắm!”
Giang Ninh Phiến bất ngờ nhìn bóng lưng của anh.
Bình thường có nói nặng lời ở trước mặt anh thì đều bị trừng phạt, hôm nay cứ thể bỏ qua cho cô à?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước từ vòi hoa sen, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cô ghét và sợ tiếng nước thế này, cơ thể có lạnh từng cơn...!
“Chị Phiến, chị tỉnh rồi?”
Cô Minh Thành từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, vui mừng chạy đến trước giường cô: “Thế nào, tinh thần ổn hơn chưa? Có muốn ăn gì không? Tôi lập tức sai người đi mua cho chị.”
“Không cần đâu, tôi không có khẩu vị” Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Trí nhớ của cô...!vẫn dừng lại ở hình ảnh bị những tên thuộc hạ kia dốc sức dốc nước trước khi ngất đi.
Hết chén này đến chén khác.
Cô chưa từng cảm thấy việc uống nước khó chịu như vậy, răng và môi đập vào thành chén vừa lạnh vừa cứng, cô bị ép rớt xuống, một nửa số nước đều đổ lên người.
Lạnh, rất lạnh.
Vốn dĩ cô muốn đi vệ sinh, trong vũng nước lạnh, cô...!
Nhớ đến những điều này, Giang Ninh Phiên lại cảm thấy lạnh lẽo y hệt lúc đó, cô không khỏi vòng một tay ôm lấy mình, muốn có được chút ấm áp.
Tên điên Hạng Chí Viễn đó! Tên biến thái đó, chuyện gì anh cũng làm ra được.
“Mấy hôm nay chị hôn mê, nhất là lúc cần tiếp oxy, anh Hạng không rời chị nửa bước, ngoài lúc đi vệ sinh thì chẳng thèm tắm”.