Giang Ninh Phiến sững sờ.
Hạn chế tất cả tự do của cô?
Cô nhìn một đám đàn em cao lớn thô kệch, vóc người vạm vỡ xung quanh, lần này Hạng Chí Viễn thật sự tức giận, hoàn toàn nắm lấy tự do của cô, trói cô bên người, khó trách ngay cả khi tới cục cảnh sát đều mang cô theo.
Cô không nắm chắc có thể chạy trốn trước sự hạn chế của nhiều đàn em như vậy…
Chẳng lẽ cô thật sự phải ở bên cạnh Hạng Chí Viễn cả đời sao?
“Chị Phiến, quay về chỗ ngồi đi.” Cô Minh Thành nói.
“Tôi đi dạo xung quanh, các người đi theo không được sao?” Cô đánh không thắng, có thể tìm cơ hội chuồn đi.
“Không được!”
Cô Minh Thành lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột.
Hạng Chí Viễn đáng chết!
Giang Ninh Phiến không thể làm gì khác hơn là ngồi lại trên ghế sô pha, một đôi mắt đẹp nhuộm đầy vẻ tức giận.
Thời gian trôi qua trong lúc cô ngồi đó.
Mười giờ hai mươi lăm phút.
Một phút không hơn, một giây không kém.
Bỗng nhiên Cô Minh Thành nhận được điện thoại, sau đó nói với Giang Ninh Phiến: “Đi thôi chị Phiến, cậu Hạng nói có thể về nhà rồi.”
Có thể về nhà?
Thật đúng là về trước mười giờ rưỡi!
“Bọn họ chỉ tra hỏi trong thời gian ngắn như vậy sao?” Giang Ninh Phiến không thể hiểu được: “Không phải còn có nhân chứng nhìn thấy tận mắt sao?”
Cả một tiểu khu, chắc hẳn có rất nhiều người đều từng gặp Hạng Chí Viễn.
“Ha ha, chị Phiến” Cô Minh Thành hết sức vui vẻ bật cười: “Một Thành phố S nho nhỏ, có ai dám xác nhận cậu Hạng? Ai dám thật sự tra hỏi cậu Hạng?”
Thể lực của Hạng Chí Viễn đã điên cuồng đến mức này sao?
“Chắc chắn bây giờ cái ông cục trưởng kia đã hối hận tím cả ruột.”
Cô Minh Thành vừa nói vừa mở đường cho Giang Ninh Phiến ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng nghỉ, Giang Ninh Phiến dưới sự hộ tống của một đám đàn em, đi về phía phòng đại sảnh.
Trong đại sảnh, Hạng Chí Viễn đang đứng thẳng tắp ở đó, cả người đầy vẻ ngông cuồng kiêu ngạo, một người đàn ông trung niên ăn mặc tựa như là một lãnh đạo đang đầu đầy mồ hôi cúi người xin lỗi Hạng Chí Viễn.
Chắc hẳn đây chính là vị cục trưởng đang hối hận tím cả ruột kia.
Nhìn cảnh tượng này, đột nhiên Giang Ninh Phiển cảm thấy đặc biệt châm chọc, cô vẫn cho rằng trắng là trắng, đen là đen, trắng áp chế đen.
Nhưng bây giờ…
Quan niệm đạo đức của cô đều sắp bị Hạng Chí Viễn phá hủy hết.
“Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ninh Phiến, trên khuôn mặt lười biếng lộ ra nụ cười cưng chịu: “Đi thôi, tôi về nấu bữa trưa cho em”
Bây giờ anh đã trở thành nam nội trợ của cô rồi.
Giang Ninh Phiến bị anh ôm ra ngoài, rũ mắt liếc thấy anh cầm trong tay thứ gì, không khỏi nghi ngờ.
Nhận ra được ánh mắt của cô, Hạng Chí Viễn đưa vật trong tay cho cô, trên mặt có vẻ không tình nguyện cho lắm, giọng nói từ tính: “Chắc hẳn đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho em, nhưng không ngờ là tặng cái này”
Quà?
Nói một cách nghiêm khắc, anh chưa từng tặng quà gì cho cô, cô càng chưa từng tặng.
Tất nhiên cũng không cần phải tặng.
Giang Ninh Phiến nhận lấy, là một tấm ảnh, mặt lưng trắng của tấm ảnh đang đối mặt với CÔ.
Cô chuyển tay lật tấm ảnh lại…
Là Hạng Chí Viễn đứng trong phòng thẩm vấn, ánh mắt kiêu ngạo nhìn ống kính, dưới xương quai xanh xăm hình, màu sắc rất đậm.
Trước mặt anh là lan can bằng thép không gỉ của phòng thẩm vấn.
Giống như là song sắt trong ngục giam…
Nếu không phải là ánh mắt anh cao cao tại thượng như vậy, cô gần như có loại ảo giác là anh đang ngồi tù… Đó là hình ảnh mà nửa năm trước cô có nằm mơ cũng mong được nhìn thấy.
“Xoet…”
Lông mi Giang Ninh Phiến run run, tấm hình trong tay rơi xuống.
Nhưng giờ phút này lòng cô đang run rẩy.
“Tại sao anh cho tôi xem thứ này?” Cô hỏi.
“Không phải là em muốn thấy tôi vào phòng thẩm vấn sao?” Hạng Chí Viễn cong môi, mặt đầy vẻ đương nhiên: “Chụp không tệ chứ?”
Cô muốn thấy, anh lập tức chụp một tấm giống như đang ngồi tù cho cô à?