Giống như một đường bình phong sáng chặn lại một quyền quy vu trần ai của Tô Minh.
Một quyền quy vu trần ai hóa thành hư vô.
“Phù”, Tô Ương lần này thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người cũng ướt mồ hôi.
Tô Ương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Anh trai tốt của tôi, đây chính là thứ mà anh gọi là chỉ điểm cho tôi?”, Tô Minh lên tiếng, thở dài: “Tôi tưởng rằng xa cách nửa năm, anh có thể cho tôi chút ngạc nhiên chứ, không ngờ đấy”.
Tô Minh ngừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh hơi yếu quá mức rồi, còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi”.
Vừa nói, Tô Minh giơ tay chỉ về phía Hình Cửu Tử và mười lăm mười sáu cường giả cảnh giới Chân Hoàng bên trong đình đài: “Nếu không, anh bảo sư huynh tốt của anh và mấy người đi theo anh cùng lên đi!”
Tô Minh chẹp miệng, thật sự có chút vô vị.
Yếu cũng phải có một mức độ.
Tô Ương yếu như vậy, quả thật là…
“Phụt”.
Tô Ương nào có chịu được nhục nhã như vậy? Chỗ nào lại có thể chấp nhận được được sự mất mặt thế? Cổ họng run lên, một vị ngọt tanh xông đến.
So với một chút vết thương lúc này thì vết thương trong lòng Tô Ương còn lớn hơn.
Ngày trước trong lòng hắn ta đã có bao nhiêu danh tiếng, hết sức kiêu ngạo, cực kỳ cao quý, vô cùng biết cân nhắc, lúc này lại không chấp nhận nổi.
Loại cảm giác từ trên thiên đàng lập tức rớt xuống mười tám tầng địa ngục hoàn toàn đánh hắn ta thiếu chút nữa hôn mê.
Cũng thật may mắn, võ đạo hiện giờ của hắn đã dính một chút mùi vị của ma quỷ, vì vậy mới không trong chớp mắt bị mê muội mất đi khống chế.
“Vù vù vù”, Tô Ương hít thở từng ngụm lớn, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kiêng kỵ và ác độc không có cách nào hình dung.
Mà lúc này toàn bộ trên quảng trường Chiến Uyên, bầu không khí đó căn bản không có ngôn ngữ nào hình dung được.
Cho dù là Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên vô cùng vô cùng tin con trai mình cũng chắc chắn Tô Minh sẽ chết trong tay Tô Ương, huống chi những người khác?
Lúc này, cảnh tượng chấn động dường như muốn nổ con mắt xuất hiện chân thực trước mắt, ai mà có thể tiếp nhận được?
“Cẩn Nhi, nhéo cho ta, dùng sức nhéo”, Tùy Thanh Liên ngây ngô, cảm xúc bị chấn động quá lớn, cho tới lúc này căn bản không phải kích động, mà là một loại cảm giác sắp bất tỉnh, sắp phát điên.
“Dì ơi, là là thật, là thật!”, Nam Cung Cẩn nói, nước mắt chảy cuồn cuộn xuống kích động như sắp phát điên, hận không thể nhảy cẫng lên.
.