Chỉ là lại thêm một kẻ lừa đảo.
Bỗng dưng, Giang Ninh Phiến như nhận ra được gì đó, ngẩng đầu lên.
Lại là bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc tia sét lập lòe, Hạng Chí Viễn nhìn thấy chán ghét và thù hận từ trong mắt cô, không có một chút hối hận, nhưng rất nhanh đã bị cô thu lại toàn bộ.
Chuyện cho tới bây giờ, cô lừa anh, lại còn dám nhìn anh như vậy?
Thật sự là không muốn sống.
Hạng Chí Viễn mở môi, Giang Ninh Phiến lại còn mở miệng nhanh hơn anh.
"Tôi muốn đi nhà vệ sinh."
"Ồ." Hạng Chí Viễn cười lạnh nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Một đàn em từ bên ngoài chuyển vào một chiếc ghế vải cũ kỹ của nông thôn, xác định cái ghế sạch sẽ, Hạng Chí Viễn ngồi lên, gác lên hai chân, tuỳ tiện ưu nhã, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ánh mắt lộ ra chế giễu.
"Tôi muốn đi nhà vệ sinh." Giang Ninh Phiến lặp lại một lần.
Trước đó nhốt cô lại, cũng không cho phép cô đi nhà nhà vệ sinh.
Hiển nhiên, lần này cô phạm "Sai" nghiêm trọng hơn.
"Cô cho rằng cô còn có quyền được sống sao?" Ngồi ở đối diện với cô, Hạng Chí Viễn chế giễu cô ngu dốt, đầu hồ ly trên mặt nhẫn rất âm trầm.
"Vì sao không có?"
"Cô nói xem?"
"Cũng bởi vì vừa rồi tôi nói những lời kia sao?" Giang Ninh Phiến cố gắng kiềm chế ham muốn đi nhà vệ sinh, ngồi ở trên sàn nhà lạnh buốt lộ ra một nụ cười nịnh nọt: "Cậu Hạng, tôi không hề nói dối chữ nào, tên mụ của tôi là Tiêm Tiêm."
Cười giả bộ...!Nửa năm qua cô tập mãi thành thói quen rồi.
"Ồ?" Hạng Chí Viễn khinh miệt nhìn cô, khóe miệng ngậm đường cong, cười như không cười: "Vậy cô nói cho tôi biết, cô quen biết tôi từ khi nào?"
"Tôi không nhớ rõ."
"Mất trí nhớ?" Ngay cả đáp án cũng giống hệt con ả để tiện Thời Bích Sương kia..