CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Đây là cuộc hôn nhân mà suýt chút nữa cô đã bước chân vào và cũng là bản thân cô tự mình cắt đứt.

Đôi mắt của Giang Ninh Phiến gần như đỏ au, lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng và đau lòng.

Để cho bản thân không còn chỗ trống dành cho sự buồn bã, Giang Ninh Phiến lao ra ngoài, đi vào thang máy lên tầng 32, trực tiếp lao đến trước của phòng 3205.

Mấy tên đàn em đứng canh ở trước cửa, nhìn thấy Giang Ninh Phiến đều lần lượt cúi đầu: “Chị Phiến.”

Giang Ninh Phiến rút súng ra, cô chẳng tốn chút sức lực nào mà giơ đến trước đầu của một đàn em, nói với giọng lạnh lùng: “Mở cửa.”

“Chị Phiến? Chị làm gì vậy?”

Mấy tên đàn em đều chết lặng.

“Tôi bảo các người mở cửa ra, ngay bây giờ!”

Giang Ninh Phiến mở khóa an toàn của súng, ngón trỏ chậm rãi di chuyển, lộ ra vẻ uy hiếp.

“Mở, lập tức mở cửa ra…”

Đám đàn em đều vô cùng sợ hãi, vội vàng quay người mở cửa.

Giang Ninh Phiến bước vào phía trong, chỉ nhìn thấy Mục Thanh Linh cả người trần như nhộng đang ngồi trong góc, khắp người toàn là vết bầm tím lớn nhỏ, đôi mắt của cô ta bị bịt lại, tay chân cũng bị trói lại.

Mục Thanh Linh ngồi trong góc, cả người cô ta đều đang run rẩy.

Xem ra có vẻ vô cùng thảm hại.

Giang Ninh Phiến không thể tưởng tượng ra trên người cô ta đã xảy ra những gì. Hơn nữa ở một góc khác, An Vũ Dương đang ngồi ở đó, tay chân đều bị còng lại, cơ thể khoác trên mình bộ vest lịch lãm bị đòn roi làm cho bị thương khắp nơi, vết máu trên quần áo đã biến thành màu đỏ sẫm.

Sắc mặt của anh ta rất tệ, hầu như chẳng có chút hồng hào nào, trắng bệch đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi, giống như chết rồi vậy.

Một tên đàn em mặt nhọn mỏ nhọn đá một phát vào người của An Vũ Dương: “Tên mù, hôm nay là lễ đính hôn của cậu Hạng. Tâm trạng cậu Hạng rất tốt nên thưởng cho anh một bữa cơm. Cơm ở trước mặt anh, không muốn chết đói thì mau bò lên phía trước mà ăn đi!”

Trước mặt của An Vũ Dương là đống thức ăn thừa đã bị giẫm nát.

“…”

An Vũ Dương thờ ơ ngồi dựa đầu vào tường, không để ý đến những gì mà anh ta nói.

“Đm! Mày có ăn hay không!”

Tên đàn em bị phản ứng lạnh lùng thờ ơ của An Vũ Dương làm cho tức giận, liều mạng đạp lên người anh ta hết phát này đến phát khác.

“Bùm, bùm, bùm.”

Giang Ninh Phiến bắn ba phát về phía bên cạnh chân tên đàn em đó.

Tiếng súng đinh tai nhức óc làm cho tên đàn em xấu xí bị dọa đến nỗi bật nhảy lên ba thước.

“Thả người!” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.

“Chị Phiến?”

Tên mỏ nhọn chấn động nhìn về phía Giang Ninh Phiến.

Vốn dĩ mấy tên đàn em ở ngoài cửa xông lên định cản Giang Ninh Phiến nhưng Giang Ninh Phiến đã nghe thấy tiếng bước chân nên đã lùi lại một bước, giơ chân ra làm cho mấy tên đàn ông ngã nhào xuống đất.

“Ninh Phiến?”

An Vũ Dương ngẩng lên nhìn một cách không thể tin được, tập trung nhìn về phía cô, mấp máy đôi môi nứt nẻ: “Cô trở về rồi?”

Gianh Ninh Phiến hạ gục tất cả đám đàn em, lấy chìa khóa từ trên người đám đàn em rồi bước lên trước đỡ An Vũ Dương.

Mở còng tay còng chân anh ta ra.

“Người của Hạng Chí Viễn đang ở bên ngoài đang vật lộn với quân đội, hiện tại khách sạn Đế Quốc không có ai, đi.” Giang Ninh Phiến nói rồi liếc nhìn đám đàn em đang nằm lộn xộn dưới đất.

Không biết đến lúc nào thì bọn họ sẽ tỉnh lại.

Một tay của An Vũ Dương chống đỡ vào tường. Vết thương khắp người anh ta khiến cô đau lòng mà cau mày.

“Anh còn chống đỡ nổi không?” Giang Ninh Phiến hỏi.

“Mục Thanh Linh cũng ở đây, đưa cô ta đi.”

An Vũ Dương cố nhịn đau đi về phía của Mục Thanh Linh, vừa khom lưng đụng vào người Mục Thanh Linh, Mục Thanh Linh hét to lên: “Đừng, đừng chạm vào tôi. Hạng Chí Viễn, anh là đồ khốn nạn, đồ không biết xấu hổ…”

Chạm vào da thịt trần trụi trơn trượt khiến An Vũ Dương lập tức thu tay về.

“Mục Thanh Linh cơ thể cô ta…”

Không mặc quần áo, thậm chí đến cả đồ lót cũng không có.

Bị lột trần trụi giống như một đứa trẻ sơ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc