Chương 542
“…”
Cả người Giang Ninh Phiến chỉ có tai là nhạy cảm nhất, bị hơi thở của anh phả vào, cô bất giác run lên như có giọng điện chạy dọc khắp người.
Cô quay người lại, không nhìn vào mắt của anh.
“Nghe nói dục v0ng của phụ nữ mang thai rất mạnh, thì ra là thật, như vậy thôi cô đã chịu không nổi rồi, hay là tên mù chết tiệt đó không thoả mãn nổi em, hả?”
Cần âu yếm mấy bước để cô động dục, Hạng Chí Viễn rõ hơn ai hết.
“…”
Giang Ninh Phiến kháng cự, dùng một tay khác đẩy ngực anh ra.
Mặt cô bị Hạng Chí Viễn xoay lại, Hạng Chí Viễn cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.
Giang Ninh Phiến giật mình mở to mắt, muốn phản kháng nhưng lại bị Hạng Chí Viễn đẩy xuống giường, môi anh từ đầu đến cuối đều không rời cô, hôn đi hôn lại, đầu lưỡi nóng ấm tách môi cô, hôn triền miên.
Năm ngón tay anh vùi vào tóc cô, một chân đè lên hai chân cô, không để cô động đậy.
“Xem ra, người cơ thể cô nhớ là tôi.”
Gương mặt anh ngay trước mắt cô, giọng nói quyến rũ dụ dỗ.
Giang Ninh Phiến biết cơ thể mình không thể chống cự được Hạng Chí Viễn, nó quá khuất phục sự dạy dỗ của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả tim cô cũng vậy.
Đối diện với người đàn ông mình từng yêu và đang yêu, rung động là một chuyện quá đỗi bình thường, vì thế, cô càng không dám để sự việc này xảy ra.
“Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi với Tiêm Tiêm sao?”
Giang Ninh Phiến cảm thấy cơ thể mình dần dần buông bỏ kháng cự, có gì đó đang được thức tỉnh, nhân lúc môi anh đang lướt trên cổ cô, cô ôm lấy lý trí cuối cùng mà nói.
Dứt lời, cổ cô bị véo mạnh.
“Tốt nhất đừng để tôi nghe được hai chữ đó từ miệng cô.” Hạng Chí Viễn ngước mặt lên, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào cô: “Miệng cô quá bẩn, không xứng.”
Giang Ninh Phiến nằm dưới thân anh, tim bị cứa một nhát.
Máu, ào ạt chảy ra.
Nhưng chỉ có thể đau ở bên trong.
“Anh mới đụng vào chiếc miệng bẩn nhất của tôi.” Phản ứng của Giang Ninh Phiến lạnh nhạt, bình tĩnh, dường như không hề bị tổn thương từ chữ nào của anh.
“Cô yên tâm, đụng vào người phụ nữ như cô, tôi sợ bẩn.”
Đôi mắt thâm sâu của Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, cười lạnh một tiếng rồi rời khỏi người cô, đứng lên, rút khăn giấy ra lau miệng.
Lau đi lau lại.
Đôi mắt Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn anh, thầm đếm số lần anh lau miệng, lòng đau đớn từng hồi.
Anh nói: “Cô yên tâm, đụng vào người phụ nữ như cô, tôi sợ bẩn.”