CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Trước khi trở nên trống rỗng, cô nghĩ rằng, nếu như không phải gọi biệt danh của cô, vậy Tiêm Tiêm trong miệng anh là ai?
Đó có phải là người mà anh thà chấp nhận bỏ lại sau lưng các thế lực ở nước ngoài để ở lại trong nước tìm kiếm không?
Ngày qua ngày.

Đã nửa năm kể từ khi Giang Ninh Phiến trở thành chim hoàng yến nuôi trong lồng của Hạng Chí Viễn.

Không biết nên xem đây là tai họa hay tin mừng, Hạng Chí Viễn vẫn chưa tìm kiếm niềm vui mới.

Cô vẫn là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh, chịu đựng sự kiêu ngạo, vui buồn thất thường và cả sự sạch sẽ đến kinh khủng của anh.

Một ngày nắng đẹp, trên chiếc ghế sô pha bọc da thật, Giang Ninh Phiến đang ngồi trên đùi Hạng Chí Viễn thử đồ trang sức mới, những viên kim cương lấp lánh đến chói mắt...!
Xa xỉ.

Không biết phải làm bao nhiêu việc xấu xa mới có thể có được sự xa hoa như vậy.


Từ trước đến nay Hạng Chí Viễn không hề quan tâm đến trang sức, chỉ sai người đi mua, hiện tại đang vừa vuốt ve đôi chân gầy guộc của cô vừa xem TV.

Là tin tức về một tổ chức nào đó ở miền nam bị hạ được truyền hình trực tiếp.

“Tôi vừa nhận được một tin tức đáng tin cậy rằng các tổ chức bị loại bỏ trong vòng một năm qua đều là do bị nằm vùng của quốc gia cài vào.” Cô Minh Thành đứng bên cạnh nhìn tin tức nói.

“Nằm vùng?” Hạng Chí Viễn lười biếng mấp máy môi hỏi lại.

“Vâng.” Cô Minh Thành tiếp tục nói: “Không chỉ trong nước, mà các tổ chức ở một số quốc gia Đông Nam Á cũng bị diệt theo cách thức tương tự, chúng ta cũng có vài nơi bị niêm phong, mặc dù đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đây lại giống như một hoạt động liên minh quốc tế quy mô lớn.”
Giang Ninh Phiến lẳng lặng ngồi trên đùi của Hạng Chí Viễn lắng nghe, không rời đi.

Trong nửa năm qua, ngoại trừ những chuyện cực kỳ bí mật, Hạng Chí Viễn sẽ không đuổi cô ra ngoài.

Hạng Chí Viễn xem tin tức không nói lời nào.


“Cậu Hạng, có muốn tôi truyền lệnh xuống, thanh trừng từ trên xuống dưới người của Địa Ngục Thiên một lượt không?” Cô Minh Thành hỏi, dù sao nằm vùng chính là kẻ đáng ghét nhất.

Tổ chức do Hạng Chí Viễn đứng đầu từ trước đến nay luôn được gọi là Địa Ngục Thiên.

Hòa với tên của anh.

Phách lối, kiêu ngạo, không ai bì nổi.

“Giao cho cậu đi làm.” Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến, đầu ngón tay xoa xoa lên đùi cô rồi nói.

“Vâng, tôi sẽ làm ngay”
Cô Minh Thành rời đi.

Thanh trừng người? Có ích không?
Có lẽ Hạng Chí Viễn nằm mơ cũng không ngờ rằng nằm vùng lại được cử đến trên giường mình.

Phải công nhận rằng, điều mà An Vũ Dương đoán rất sáng suốt, nghĩ tới đây, trong lòng Giang Ninh Phiến khó chịu như có gai đâm.

Giang Ninh Phiến nhặt một đôi hoa tai kim cương nặng trĩu lên, quay đầu nhìn Hạng Chí Viễn cười: “Cậu Hang, đồi hoa tai này nhìn có đẹp không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc