CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Ngay cả Tư Mộ Hàn mà cũng dám mắng, giỏi giỏi giỏi.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tống Thanh Lam.

Tống Thanh Lam chẳng thèm quan tâm, cô ấy nhìn về phía Quan Diêm mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đẩy cậu chủ của anh qua đây, bộ tính đợi anh ấy chảy hết máu rồi mới đến nhặt xác à?”
Quan Diên xấu hổ toát mồ hôi.

Cô Tống này ăn nói cũng thật cay độc.

Tư Mộ Hàn được đẩy vào phòng cấp cứu.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, nơm nớp lo sợ ngó theo.

Nhìn thấy Tống Thanh Lam rút con dao gọt hoa quả dưới vai Tư Mộ Hàn ra, dòng máu đỏ tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác trắng của Tống Thanh Lam, thật sự rất đáng sợ.

Nguyễn Tri Hạ vô thức cắn môi, đôi mắt lại đỏ hoe.

Tư Mộ Hàn vì cô nên mới để Nguyễn Tử Nhu làm bị thương.


Cô cũng không ngờ việc Nguyễn Tử Nhu bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn lại khiến cô ta cực đoan như vậy, lại muốn giết cô.

Nếu Tư Mộ Hàn không đỡ nhát dao này cho cô thì e là cô đã trở thành hồn ma dưới tay của Nguyễn Tử Nhu rồi.

Sau khi Tổng Thanh Lam khâu lại vết thương cho Tư Mộ Hàn, cô ấy quay lại nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhoài người ở ngoài cửa nhìn vào với đôi mắt đỏ hoe thì cởi chiếc áo khoác trắng dính máu, sau đó tháo găng tay y tế rồi ném vào thùng rác.

Sau đó cô ấy bước tới, vỗ vỗ vai Nguyễn Tri Hạ trêu chọc: “Em gái à, không cần lo lắng cho người đàn ông của em đâu.


“Người đàn ông của em mạng lớn lắm, lựu đạn nổ còn không chết, huống chi một nhát dao nông thế này”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Bác sĩ này thật là…
Đáng yêu quá đi.

Vừa rồi tâm trạng của cô vẫn còn rất căng thẳng, sau khi bị trêu chọc thì cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Trong phòng, Quan Diêm đang thay quần áo cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vẫn nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đứng ngoài cửa bằng ánh mắt không thay đổi.

Nếu anh không kịp thời xuất hiện, e rằng người vào viện không phải là anh mà là người phụ nữ ngốc nghếch kia rồi.

Nếu một dao kia mà đâm trúng cô thì e rằng nếu không chết cũng phải trả giá bằng nửa cái
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tư Mộ Hàn cực kỳ khó coi.

“Quan Diêm, tôi không muốn gặp lại người phụ nữ đó nữa.


Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói.

“Vâng, cậu chủ”

Người phụ nữ kia đã hại cậu chủ bị thương, cho dù cậu chủ không nói thì cậu ta cũng sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.

Dám làm cậu chủ bị thương thì phải trả giá đắt!
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ ở trong xe không nói lời nào, cứ cúi gằm mặt.

“Sao vậy? Bị dọa đến ngốc rồi à?”
Thấy người phụ nữ im lặng quá mức bình thường, Tư Mộ Hàn thấy không quen.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ của cô vang lên.

“Sao anh lại đỡ dao cho tôi?”
Giọng cô có vẻ hơi tức giận.

Tư Mộ Hàn không khỏi nhíu mày.

“Cô là vợ tôi, thân là chồng, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cô.

” Anh lạnh lùng nói.

“Ai muốn anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng chứ!” Nguyễn Tri Hạ đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn anh: “Anh có biết, nếu cô ta đâm xuống thấp hơn một chút là sẽ đâm trúng tim anh rồi không?”
Ai thèm anh cứu cô chứ.


Nếu anh vì cô mà xảy ra chuyện thì sao đây?
Rốt cuộc anh đang nghĩ cái quái gì vậy!
Cô chẳng qua chỉ là một đứa con gái xấu xa bị Nguyễn Thiện Dân ép làm nhục anh mà thôi, tại sao anh lại xả thân cứu cô chứ.

Tại sao lại khiến cô cảm thấy áy náy.

Nước mắt cô cứ thi nhau tuôn rơi từng giọt từng giọt lớn.

Có trời mới biết rằng tim của cô đã ngừng đập khi nhìn thấy con dao cắm trên người anh.

Tư Mộ Hàn giật mình vì tiếng hát của cô.

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Nguyễn Tri Hạ, anh vội thở dài.

Rồi đưa tay kéo Nguyễn Tri Hạ vào lòng, nói với cô bằng một giọng vô cùng trầm thấp ngọt ngào: “Cô là người phụ nữ của tôi, là một người đàn ông, tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị thương được.




Bình luận

Truyện đang đọc