CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Chương 459

Đôi tay đặt xuôi theo người lập tức nắm chặt thành nắm đấm.

“Con còn chưa hiểu sao? Cô gái tên Giang Ninh Phiến kia vẫn luôn lừa dối con.” Hạng Văn Thanh nói: “Cô ấy hoàn toàn không phải là Tiêm Tiêm, tất cả những gì cô ấy làm chỉ là để con phải nhận tội mà thôi.”

“Con còn chưa hiểu sao? Cô gái tên Giang Ninh Phiến kia vẫn luôn lừa dối con.” Hạng Văn Thanh nói: “Cô ấy hoàn toàn không phải là Tiêm Tiêm, tất cả những gì cô ấy làm chỉ là để con phải nhận tội mà thôi.”

“…”

“Ba đi trước đây, ba sẽ để ý đến cô gái tên Tiêm Tiêm kia giúp con.”

Hạng Văn Thanh nói, sau đó nhấc chân định rời đi.

Chỉ còn lại một mình Hạng Chí Viễn vẫn đứng tại chỗ.

Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào thân hình cường tráng của anh, tạo nên một tầng ánh sáng chói lóa, hư ảo đến mức dường như anh không hề tồn tại…

Thời gian một tháng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Ví dụ, sau khi Hạng Chí Viễn phản cung hết toàn bộ, AN đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bị nghi ngờ về việc thực thi pháp luật bạo lực.

Ví dụ, Hạng Văn Thanh đã tiêu tốn rất nhiều sức người và tiền bạc, dáng vẻ nếu không đưa được Hạng Chí Viễn ra ngoài thì sẽ không từ bỏ.

An Vũ Dương nói.

Hạng Văn Thanh đã đóng góp tài sản nửa đời của mình chỉ để bảo vệ một mình Hạng Chí Viễn, đương nhiên người nắm quyền ở bên trên đã nhận số tiền đó.

An Vũ Dương nói tiền tài đã áp đảo chế độ chấp hành pháp luật, đây chính là hiện thực.

Hạng Chí Viễn có ngồi tù hay không không quan trọng.

Hơn một tháng này, ngoại trừ lên tòa, thời gian còn lại Giang Ninh Phiến vẫn luôn ở căn hộ tầng cao nhất, cô hoàn toàn mặc kệ yêu cầu muốn gặp mặt của Hạng Chí Viễn.

Lại là một buổi tối, Giang Ninh Phiến bước ra ngoài căn hộ với một cái xô và một chiếc khăn.

Toàn bộ bức tường bên ngoài cửa nhà cô bị sơn đỏ bắn tung tóe, trên đó viết rất nhiều chữ to khó coi.

“Giang Ninh Phiến là gái điếm, một đêm 20 tệ, muốn chơi như thế nào cũng được.”

“Giang Ninh Phiến là gái điếm, một đêm 20 tệ, muốn chơi như thế nào cũng được.”

“Giang Ninh Phiến không được chết tử tế.”

“Kỹ năng giường chiếu của Giang Ninh Phiến rất tốt.”

“Ra đường bị xe đụng.”

“Hiếp chết mày đi.”

“…”

Đều là do Cô Minh Thành lòng đầy căm phẫn đã dẫn theo một đám đàn em đến quét sơn đỏ, cách mấy ngày lại đến dội sơn một lần, dùng rất nhiều lời lẽ xúc phạm.

Mỗi lần Giang Ninh Phiến nhìn thấy, cô đều dành thời gian cả một đêm để lau sạch.

Bàn tay mảnh khảnh của cô lấy khăn lau đi vết sơn trên tường cho đến khi toàn bộ chiếc khăn màu trắng biến thành màu đỏ, lau đến mức toàn bộ bàn tay của cô giống như đang bê bết máu…

Thật kỳ lạ, tâm trạng của cô càng ngày càng trở nên bình tĩnh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc