Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nhìn vào mắt anh, trái tim lại lần nữa bị độ sâu hun hút trong mắt anh hút lấy: “Tóm lại, anh đừng nghĩ tới phẫu thuật thẩm mỹ gì nữa.”
Cô nào ngờ mình chỉ nói đại một câu mà đã khiến Hạng Chí Viễn cực đoan đến mức muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ.
“Vật nhỏ cứng miệng” Hạng Chí Viễn nhéo mũi cô.
Đến một câu trả lời trực tiếp cũng không chịu cho anh, nhưng cũng đủ rồi, tương lai còn dài…
Giang Ninh Phiến giả bộ nhíu mày ra vẻ đau đớn.
Hạng Chí Viễn lập tức thả lỏng tay, ra vẻ sốt ruột nhìn cô: “Có phải khó thở không? Để tôi xem xem.”
“Phụt.”
Giang Ninh Phiến không thể nhịn nổi mà bật cười, nào có ai khó thở vì bị nhéo mũi mới một chút đầu chứ.
Cô vừa cười, ánh mắt của Hạng Chí Viễn ngưng đọng, thừ ra như một đứa trẻ, nhìn thật sâu vào ý cười như ánh sao trong mắt cô.
Ánh đèn rực sáng chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp ngời ngời của cô, khúc xạ ra ánh sáng động lòng người.
Giang Ninh Phiến vẫn còn đang lột tôm, ánh mắt chạm đến anh, Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú, tay vẫn còn quấn băng vuốt ve khuôn mặt cô, bụng ngón cái dừng trên độ cong nơi khoé môi của cô.
Hành động này có vẻ ngốc nghếch không nói nên lời.
Dường như muốn giữ lại nụ cười của cô…
Giang Ninh Phiến bỏ con tôm xuống, nhón chân lên, ngửa mặt chủ động hôn lên môi anh.
Thật là, trước đây muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy, bây giờ cô nhìn anh với nụ cười trong trẻo ấy, anh lại như một tên ngốc chưa từng hôn qua…
Thế mà lại để cô phải chủ động, cô là con gái, sau này không thể cứ mãi chủ động… Sau này, làm gì có sau này.
Giang Ninh Phiến, mày chỉ có hiện tại mà thôi.
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến mở môi, đầu lưỡi nhỏ nhắn mềm mại thử thăm dò trên bờ môi ấm nóng, muốn đổi lấy sự chủ động của anh.
Hạng Chí Viễn sao có thể không hiểu được.
Anh chỉ ngây ngốc có ba giây, sau đó kéo cô vào lòng, ôm ấy cô rồi hôn một cách cuồng nhiệt.
Nụ hôn này, vừa bắt đầu đã không thể kiềm lại.
Làm bữa khuya gì đó đều bị hai người vứt hết ra sau đầu, giống như Eva và Adam lần đầu tiên nếm được trái cấm, hoàn toàn không có cách nào kiềm chế được bản thân, bọn họ ham muốn lẫn nhau.
Làm bữa tối mà cũng có thể làm lệch sang chuyện khác như vậy…
Sau khi xong chuyện, vẻ mặt Giang Ninh Phiến bất lực nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trên quầy bếp, lại nhìn sang Hạng Chí Viễn cả khuôn mặt đều là vẻ trầm mê sắc dục, thở dài nhàn nhạt: “Trời sắp sảng rồi, bữa khuya còn chưa làm xong.”
Bữa khuya này làm lâu thật đấy.
“Em nhũn chân rồi thì ngồi sang một bên đi, để tôi làm cho” Hạng Chí Viễn ra vẻ cưng chiều nói, vươn tay ra muốn giành việc thái rau.
Mặt của Giang Ninh Phiến tức thì nóng bừng lên: “Ai nói tôi nhũn chân”
Hạng Chí Viễn ôm lấy cô từ phía sau, mập mờ dán vào tai cô mà nói: “Đêm nay em đã mệt lắm rồi, mới nãy còn xin tôi tha cho.”
Mặt của Giang Ninh Phiến càng đỏ hơn, trừng anh với vẻ oán giận.
Anh tưởng rằng ai cũng dư thừa sức lực dùng hoài không hết như anh sao…
“Để tôi.” Hạng Chí Viễn nói, hôn lên tại cô.
“Không cần, tôi đâu có yếu như vậy.” Giang Ninh Phiên dùng thân đẩy anh: “Anh đứng sang một bên, đừng có làm phiền tôi”
Vật nhỏ nổi giận rồi.
“Ok.”
Hạng Chí Viễn chiều theo cô, mở tay ra đi sang một bên, chăm chú nhìn cô nấu ăn cho anh.
Mái tóc dài của cô rơi xuống từ bên má, khiến hình ảnh trở nên dịu dàng…
Bỗng nhiên, dường như anh đã nghĩ đến điều gì, Hạng Chí Viễn cầm điện thoại trong tay, mở chức năng chụp ảnh, nhắm ống kính về phía cô.
Cô không phải người phụ nữ đầu tiên xuống bếp vì anh.
Nhưng cô chính là người phụ nữ dù làm gì cũng có thể khiến anh thỏa mãn.
“Anh chụp gì đó?” Giang Ninh Phiến phát hiện hành động ngốc nghếch này của anh, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Thời gian nấu cháo ngắn, tôi nấu canh xương trước nhé.”