CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Khuôn mặt của anh phong trần, thâm độc, sâu xa khó lường.

Khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng cô vẫn cố chấp ở dưới nước chờ đợi…

“Tiêm Tiêm, đừng ngâm quá lâu, sẽ bị cảm lạnh.”

Hạng Chí Viễn vươn tay kéo cô đến trước mặt mình, trùm khăn lông khô ráo lên đầu cô, những ngón tay thon dài cách lớp khăn lông tỉ mỉ lau tóc cho cô.

Anh tránh né không đáp.

Giang Ninh Phiến từ từ lùi về sau.

Hai tay Hạng Chí Viễn cứng đờ ở đó, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt trên khuôn mặt cố chấp của cô, đôi môi mỏng mím chặt hồi lâu mới chậm rãi mở ra, giọng nói mang theo từ tính trước sau như một: “Tôi không làm được.”

Anh không thể nào thoát khỏi Địa Ngục Thiên.

Anh không thể quay về làm một người bình thường.

Anh từ chối.

Giang Ninh Phiển cảm thấy ngực mình giống như bị thứ gì đó khoét mất một nửa, vô cùng trống rỗng.

Anh không làm được.

“Nếu tôi không làm một người bình thường, em sẽ không yêu tôi ư?” Hạng Chí Viễn hỏi.

“Tôi không yêu anh.”

Giang Ninh Phiến ở trong nước ngẩng đầu lên nhìn anh, kiên định nói ra bốn chữ này.

Anh là đại ca thế giới ngầm, cô không bao giờ được thể hiện tình cảm của mình lung tung, cô không thể nào yêu anh, cũng không thể yêu anh.

“Thế à?” Răng môi Hạng Chí Viễn hé mở nhẹ giọng hỏi ngược lại, ánh mắt có hơi mờ mịt, tựa như màn đêm không có ánh sao.

Giang Ninh Phiến lẳng lặng nhìn anh.

Giữa một người phụ nữ và Địa Ngục Thiên, anh chọn Địa Ngục Thiên.

Duyên phận giữa trắng và đen vốn là như vậy.

Ngay từ lúc ban đầu bọn họ đã đứng ở hai phía đối lập, làm sao có thể yêu nhau.

“Không thành vấn đề.” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn khẽ cười, khôi phục lại vẻ mặt ngông cuồng không ai bì nổi, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi thêm một lần nào nữa.”

“…” Giang Ninh Phiến im lặng nhìn anh.

“Còn nữa, chúng ta sẽ đính hôn vào ngày tám tháng sau.” Hạng Chí Viễn thông báo cho cô biết.

“Đính hôn?” Giang Ninh Phiến sững sờ: “Tôi không có nhận chiếc nhẫn của anh.”

“Lúc tôi chọn nhẫn cũng đã thuận tiện chọn xong ngày đính hôn rồi, em có chấp nhận hay không thì vẫn phải kết hôn với tôi.” Khuôn mặt Hạng Chí Viễn đầy vẻ độc đoán, không chừa cho cô cơ hội từ chối.

Giang Ninh Phiến phục anh sát đất, nhếch mép chế nhạo: “Vậy thì tối qua không phải đã lãng phí thời gian quý báu của cậu Hạng đây để diễn một màn kịch cầu hôn rồi sao?”

Anh thậm chí còn quỳ xuống.

Anh nói muốn cô cho anh một mái nhà.

Suýt chút nữa cô đã cảm động.

“Nếu như em bằng lòng gật đầu, đương nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn.” Hạng Chí Viễn không đứng đắn nói.

“Vui vẻ hơn? Hạng Chí Viễn, thật ra anh chẳng hề quan tâm chút nào.”

Cô đối với anh thế nào, anh chẳng mảy may để ý đến.

Chẳng qua là anh chỉ đang cưng chiều một món đồ chơi, chăm sóc nó thật tốt, tuy nhiên anh không chút quan tâm đến suy nghĩ của những gì món đồ chơi đó…

“Được rồi, Tiêm Tiêm, lên bờ thôi.” Hạng Chí Viễn đưa tay ra với cô: “Tôi biết em hiền lành từ nhỏ, bây giờ tôi cho người đi xây dựng bia mộ cho bọn họ, em có muốn đi cùng không?”

Nghĩ đến hai người bạn của mình, trong đầu Giang Ninh Phiến như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu vô cùng.

“Được.”

Giang Ninh Phiến bơi về phía trước, đưa cánh tay trắng nõn của mình cho anh.

Hạng Chí Viễn kéo cô lên, nhưng Giang Ninh Phiến đột nhiên dùng chút lực, thừa dịp anh không đề phòng mà trực tiếp kéo anh xuống nước.

“Ầm..”

Hạng Chí Viễn chật vật ngã nhào xuống nước, theo bản năng quẫy đạp đôi chân dài.

Giang Ninh Phiến ở bên cạnh quan sát.

Cô rất bất lực, cô ghét những thủ đoạn cực đoan của Hạng Chí Viễn, muốn tàn nhẫn với anh biết bao nhiêu, nhưng cô lại chẳng thể làm được.

Cô chỉ có thể dùng cách trừng phạt ngây thơ này để trút bỏ sự khó chịu trong lòng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc