CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Cô giảm âm lượng xuống.

Mặc dù như vậy, tiếng súng phát ra từ máy tính vẫn rất chói tai.

Giang Ninh Phiến đeo tai nghe vào, luôn chú ý theo dõi tình hình trong màn hình giám sát…

Cánh cửa được đàn em của Hạng Chí Viễn dùng súng mở ra.

“Còn không mau vào lục soát?” Hạng Chí Viễn hờ hững liếc nhìn cửa, không đi vào, anh xoay chiếc nhẫn trên tay, bàn tay mảnh khảnh vươn đến gần camera.

Giang Ninh Phiến thấy rõ trên mu bàn tay anh có thêm một lỗ kim, hẳn là do trước đó phải truyền nước biển.

Có phải vì hai mươi viên thuốc ngủ kia không?

“Vâng, cậu Hạng!”

Mấy tên đàn em cất sủng, nhấc chân bước vào căn hộ nhỏ của cô.

“Các người là ai?”

Bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa vô hại vang lên.

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện trên màn hình giám sát – An Vũ Dương.

Khi giọng nói của An Vũ Dương vang lên, mấy tên đàn em đang bước vào cửa chợt quay đầu lại nhìn, Hạng Chí Viễn xoay nhẫn chuyển tầm mắt, khinh thường nhìn sang bên cạnh…

Dáng người cao gầy của An Vũ Dương bước vào cửa, tiến vào trong màn ảnh của cô.

Anh ta mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V, đeo thêm một cái cà vạt màu sáng, màu sắc nhàn nhạt vô cùng ôn hòa, tạo thành sự tương phản rõ rệt so với áo sơ mi đen như mực của Hạng Chí Viễn.

“Con mẹ nó anh là ai vậy?”

Cô Minh Thành trợn mắt nhìn An Vũ Dương từ trên trời rơi xuống, giọng điệu đầy hằn học không có vẻ gì là tốt lành.

“Tôi là chủ nhà ở đây” An Vũ Dương bình tĩnh nói, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước: “Các người là ai? Ở trước cửa nhà tôi làm gì.”

Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn và An Vũ Dương trong màn hình.

Một đen một trắng.

An Vũ Dương đến đây làm gì? Định giao nộp cô ra à?

Giang Ninh Phiến cắn chặt răng, nín thở nhìn chăm chú vào máy tính.

“Chủ nhà?” Cô Minh Thành nghi ngờ nhìn anh ta, đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh ta, thấy con ngươi An Vũ Dương không có chút thay đổi thì không khỏi thốt lên: “Mẹ kiếp, lại là một người mù… Á? Tại sao tôi lại nói như vậy?”

Hiển nhiên Cô Minh Thành đã quên mất mình từng gặp An Vũ Dương một lần trong nhà thờ.

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn liếc mắt sang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt An Vũ Dương.

“Đúng vậy, tôi là chủ nhà ở đây, tên là An Vũ Dương.” An Vũ Dương vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói.

“Điều tra một chút.” Cô Minh Thành ra lệnh: “Các cậu vào bên trong lục soát trước.”

“Các anh muốn lục soát gì?”

An Vũ Dương nhíu mày, có hơi bất mãn vịn cửa đi vào nhà.

Giang Ninh Phiến ngồi trong phòng tối mở màn hình giám sát bên trong nhà lên.

Chỉ thấy sau khi An Vũ Dương đi vào thì Hạng Chí Viễn cũng nối bước theo sau với vẻ mặt u ám, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người An Vũ Dương, tràn đầy vẻ thâm độc và lạnh lùng.

Bỗng dưng tầm mắt Hạng Chí Viễn lại chuyển xuống tấm thảm.

Giang Ninh Phiến nhìn theo ánh mắt anh, tình cờ phát hiện một chiếc áo lót màu tím rơi ở đó.

Ý định muốn chết nhất thời nảy sinh trong lòng cô.

Chắc chắn là do vừa rồi cô dọn dẹp vội vàng quá nên mới làm rơi cải áo lót mà chẳng hay.

Cô Minh Thành cũng để ý đến ảnh nhìn của Hạng Chí Viễn, anh ta lấy từ trong túi ra một đôi găng tay màu trắng rồi đeo vào, sau đó nhặt chiếc áo lót dưới đất lên, lật xem kích thước trên đó, chợt sửng sốt: “Cậu Hạng, cái này…”

Hạng Chí Viễn nhìn sang, ánh mắt anh đột nhiên cứng đờ lại.

Kích thước giống hệt như của Giang Ninh Phiến.

Giang Ninh Phiên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng bất lực.

“Rầm, bịch, bếp, choang…”

Đám đàn em liều mạng lật tung tủ quần áo, bàn uống trà nhỏ, ngay cả bình hoa làm rơi xuống đất cũng không thèm để ý tới, hoàn toàn là dáng vẻ muốn càn quét mọi thứ.

“Cậu Hạng, không có quần áo của phụ nữ”

Đám đàn em tập trung đến phòng khách để báo cáo.

Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót mà Cô Minh Thành đang cầm trên tay, sắc mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, đôi môi mỏng hé mở, trầm giọng hỏi: “Thế thì chiếc áo lót này từ đâu ra?”

Bình luận

Truyện đang đọc