Ánh mắt của Hạng Chí Viễn nhìn chằm chặp vào áo ngực mà Cô Minh Thành đang cầm, sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ, môi mỏng mở ra, âm trầm hỏi: “Vậy cái này áo ngực này từ đâu ra?”
Nói xong, Hạng Chí Viễn bắt đầu nhìn xung quanh, không hiểu đang nhìn gì.
Giang Ninh Phiến căng thẳng cầm điện thoại.
“Bạn gái của tôi cãi nhau với tôi đòi chia tay nên dọn ra ngoài rồi, có lẽ là của cô ấy rơi ở đây.” An Vũ Dương mở miệng nói, rành mạch rõ ràng, không chút sơ hở nào, sắc mặt không có gì e ngại.
Cho dù đang đối mặt với hoàn cảnh như thế nào anh ta cũng đều bình tĩnh như vậy.
Dáng vẻ này của anh ta không hề giống như đang muốn bán cô…
“Bạn gái?”
Đôi môi mỏng của Hạng Chí Viễn lặp lại hai từ này, lạnh lùng nhìn về phía An Vũ Dương.
“Ừm.” Đôi mắt An Vũ Dương không có tiêu cự nhìn về phía Hạng Chí Viễn, đôi mắt như ngọc trai không có cảm xúc, vẻ mặt dịu dàng.
“Vậy tại sao ở đây ngay cả quần áo của đàn ông cũng không có?”
Có một tên đàn em hỏi.
An Vũ Dương cười cười: “Tại sao lại không có, giường của tôi là một tủ quần áo ẩn, bên trong đều là áo quần của tôi.”
Hạng Chí Viễn nháy mắt ra dấu với Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành vội vàng chạy vào căn phòng, chỉ một lát sau anh ta lấy ra một đống quần tây từ bên trong ra, còn có cả cà vạt, đồ thể thao, áo ba lỗ, đồ lót đều có…
Giang Ninh Phiến nhìn mà khiếp sợ.
Từ khi nào trong căn hộ của cô có quần áo của An Vũ Dương? Sao ngay cả cô cũng không biết.
Hạng Chí Viễn hạ ánh mắt nhìn đống quần áo, đôi mắt hơi nheo lại, suy nghĩ điều gì đó…
“Có phải bây giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi không?” Lúc này An Vũ Dương mới chậm rãi mở
miệng: “Vì sao các anh lại làm loạn trong nhà của tôi, tôi có thể tố cáo các anh tội cướp bóc.”
Nghe vậy, Cô Minh Thành cười khinh thường.
Các đàn em trong phòng đều cười theo, giống như đang nghe một chuyện gì đó rất buồn cười.
“Đồ mù, từng nghe qua Địa Ngục Thiên chưa? Ha ha, anh đi tố cáo đi!”
Cô Minh Thành bỏ bộ quần áo trên tay xuống, đi đến trước mặt An Vũ Dương, lấy súng ra Vỗ mạnh trước mặt anh ta: “Biết đây là gì không? Là súng thật đấy, anh từng thấy bao giờ chưa? À, tôi quên mất, anh bị mù, không thấy được gì.”
“Ha ha ha…”
Đảm đàn em cười vang.
Hạng Chí Viễn thờ ơ lạnh nhạt.
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương đứng đó bị nhục nhã, thấy sắc mặt của anh ta trở nên khó coi…
Không ai thích bị nắm điểm yếu, nhất là loại đàn ông luôn cao quý lạnh lùng như An Vũ Dương.
Tiếng cười của mọi người đều rất chói tai.
An Vũ Dương yên lặng thừa nhận, chỉ chốc lát sau lại lui về một bước, giống như là bị dọa yếu thế nói: “Các anh muốn cái gì cũng được, tôi không muốn chết.”
“Ha ha ha!”
Cô Minh Thành và đám đàn em cười càng vui vẻ: “Đúng là một thằng mù lòa nhát gan!”
“Buồn cười lắm hả?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn hung ác nham hiểm quét qua đám đàn em của mình: “Tìm không được người, tôi sẽ cho các cậu cười đủ!”
Trên người anh phát ra hơi thở lạnh lùng, âm u như muốn giết hết mọi thứ.
Cô Minh Thành và đám đàn em lập tức bị dọa đến mặt không còn chút máu, nào dám cười nữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Điều tra cho tôi bạn gái của cái tên mù này là ai!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc qua An Vũ Dương, quay người tới cửa, sờ chiếc nhẫn trên ngón trỏ theo thói quen.
“Phù…”
Trong phòng tối, Giang Ninh Phiến ngồi trước máy tính xách tay không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng đã đi.
Lúc này cô mới phát hiện ra thân thể mình đã ngồi đến cứng ngắc, trong quá trình vừa rồi cô vẫn luôn không hề nhúc nhích, toàn thân đau nhức đến chết lặng….
Giang Ninh Phiến vuốt bả vai, đang muốn bỏ tai nghe xuống thì thấy máy giám sát chiếu tới chỗ Cô Minh Thành và Hạng Chí Viễn đang rời đi!