Xung quanh có nhiều súng như vậy, dù cô có bản lĩnh cũng tránh không khỏi đạn.
Giang Ninh Phiến đành phải tùy ý bọn họ giải mình đi.
Cô cược sai rồi?
Hạng Chí Viễn tìm người kia vốn không phải vì tình? Không có tình...! Nhưng làm sao lại quý trọng tấm kẹp sách và giấy vẽ như vậy.
"Chị Phiến..."
Nhìn Giang Ninh Phiến bị đẩy đi khập khiễng, Cô Minh Thành gấp đến độ vò đầu, sau đó vội vàng chạy vào biệt thự, chạy tới ban công.
"Cậu Hạng." Cô Minh Thành nhanh chân chạy đến ban công, đứng vững sau lưng Hạng Chí Viễn, mặt mũi đầy nóng nảy.
"Cậu muốn cầu xin cho cô ta sao?"
Hạng Chí Viễn xoay người, sự căng thẳng trong mắt Cô Minh Thành càng thêm chọc giận anh, giận quá thành cười, vô cùng lạnh lẽo: "Bây giờ cậu có muốn cô ta cũng vô dụng, bởi vì mạng của cô ta...!Tôi chắc chắn phải có được!"
Nói xong, vẻ mặt Hạng Chí Viễn âm trầm đi qua bên cạnh anh ta, lưu lại bóng nghiêng dài.
Cô Minh Thành càng gấp hơn: "Cậu Hạng, có lẽ chị Phiến thực sự là người anh muốn tìm, không phải người phụ nữ nào cũng để tiện như Thời Bích Sương vậy đâu."
Nghe thế, Hạng Chí Viễn dừng chân lại, trong mắt càng thêm vẻ lo lắng.
Cô Minh Thành lập tức hiểu mình lại phạm vào một kiêng kị.
Ước chừng hơn một năm trước, bên cạnh cậu dạng có một người phụ nữ tên là Thời Bích Sương.
Sau khi cậu dạng chán ghét cô ta, không chút thương tiếc đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hạng, Thời Bích Sương lại đột nhiên lấy ra một chiếc chuông vàng dây tím, còn nói mình đã mất đi trí nhớ lúc còn bé.