Giang Ninh Phiến đảo mắt nói: “Chúng ta muốn nhớ về quá khứ, nhiều người vây xem như vậy làm gì?”
“Lý do chính đáng”
Hạng Chí Viễn cong môi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nuông chiều, anh cũng không nói thêm gì nữa, chìa tay sang bên cạnh: “Cô Minh Thành, chìa khóa xe.”
“Cậu Hạng, sao có thể như vậy được, lỡ đầu có kẻ thù theo dõi anh thì sao?” Cô Minh Thành lập tức xông về phía trước nói, gãi gãi mái tóc ngắn màu bạc, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
“Chìa khóa xe”
Hạng Chí Viễn vẫn chăm chú nhìn Giang Ninh Phiến, nhưng khi ra lệnh cho Cô Minh Thành, giọng nói đã lạnh hơn.
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe ra.
Giang Ninh Phiến bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên.
Từ sau khi cô tỉnh lại, cô nói gì thì chính là cái đó, Hạng Chí Viễn chưa từng cãi lại cô dù chỉ một câu.
Ai không biết còn tưởng rằng cô mới là người đứng đầu của Địa Ngục Thiên.
“Mũ, kính râm” Hạng Chí Viễn lại nói.
Hai tên đàn em lập tức đưa đến một chiếc mũ che nắng màu sáng và một cặp kính râm lớn có đính kim cương.
Giang Ninh Phiến để mặc anh đội mũ và đeo kính cho mình, đầu cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nên một phần tóc đã bị cạo, mặc dù có băng gạc nhưng nếu không dùng đến mũ thì khi gió thổi đến từ phía sau sẽ không dễ nhìn tí nào.
“Đi thôi.”
Hạng Chí Viễn nắm tay cô tiến về phía trước.
Phía bên đường có một chiếc xe thể thao hai chỗ màu đỏ đậu ở đó, màu sơn mới tinh, dưới ảnh mặt trời phản chiếu ra những tia sáng chói mắt.
Giang Ninh Phiển đứng bên cạnh, nhìn tay lái rồi lên tiếng: “Chi bằng cử để tôi lái xe, anh vừa mới uống rượu.”
Không biết thuốc mà Mục Thanh Linh cho bao lâu sẽ có tác dụng.
Nếu anh bất tỉnh khi đang lái xe, cô sẽ phải chôn cùng anh.
“Tôi chỉ mới uống một hớp.” Hạng Chí Viễn mở cửa xe, cười như không cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
“...” Sắc mặt Giang Ninh Phiến cứng đờ.
Không biết tại sao cô luôn cảm thấy dường như Hạng Chí Viễn đã biết tất cả.
Có phải là do thói quen nghề nghiệp nên cô mới đa nghi như thế?
Hay là do anh quá cao thâm khó lường..