Nói đến phần sau, Hạng Chí Viễn nhấp đôi môi mỏng, không thể nói tiếp, chỉ nói: “Cuối cùng tôi tìm được em. Cả sự kiện chính là như vậy, phải không?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh.
Cô cũng không muốn bịa chuyện, anh lại bịa ra một câu chuyện thay cô…
Bia thành một câu chuyện hoàn chỉnh, hư cấu ra một kẻ thù.
“Phải không?”
Hạng Chí Viễn lại hỏi, giống như nhất quyết phải biết câu trả lời của cô, đưa tay lau một chút nước canh bên môi cô.
Giang Ninh Phiến không để mình lộ ra vẻ hốt hoảng, cố giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Vâng, toàn bộ sự việc chính là như vậy, giống như chính mắt anh đã nhìn thấy.”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn không nói gì, chỉ là yên tĩnh chăm chú nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khiến người ta không nhìn thấu.
Giang Ninh Phiên duy trì vẻ mặt bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, lúc này cô lộ ra một tia sợ hãi hoặc do dự, cô đều có khả năng chết không có chỗ chôn.
Giống như những cuốn sách trong phòng anh tối qua, bị bắn đầy lỗ súng.
Hơi nóng của nước canh từ từ phai.
Hai người đối mặt.
Giằng co ước chừng một phút, Hạng Chí Viễn bỗng nhiên cười, khóe môi cong lên một độ cong không đàng hoàng, ánh mắt tình thâm nhìn nhìn chăm chú vào cô, dùng giọng điệu tình cảm nhất nói: “Được rồi, sau này ở bên cạnh tôi, không ai dám ức hiếp em, chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn múc một muỗng canh đút tới bên mép cô.
Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh, rũ mắt uống nước canh.
Tại sao cô lại có cảm giác giống như lần trước để anh uống thuốc mê, anh giống chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng biết…
Giống như có làm gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Nhưng nếu như anh biết, sao anh có thể tùy tiện bỏ qua cho cô, còn đút canh cho cô?
“Sao thế?” Hạng Chí Viễn cười như không cười nhìn cô: “Sao đột nhiên lộ ra ánh mắt đề phòng như vậy?”
Giang Ninh Phiến rối rít rũ mi mắt, thu lại tất cả cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Tôi không có.”
Có phải là ánh mắt anh quá sắc bén rồi không!
“Vậy sao? Là tôi nhìn lầm rồi.” Hạng Chí Viễn cũng không ngại, rất tùy ý nói: “Nào, lại đây, tiếp tục ăn canh.”
Giang Ninh Phiến chết lặng ăn canh do anh đút, trái tim lại lơ lửng giữa không trung một cách khó hiểu.
“Cốc cốc…”
cửa bị gõ hai cái.
Trong nháy mắt, Hạng Chí Viễn thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cửa: “Tôi đã nói là đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm!”
“Cậu Hạng, tôi có việc gấp.” Cô Minh Thành đầy vẻ tươi cười ngây ngô xin lỗi, hận không thể cong eo thành góc 90 độ.
“Nói!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, trên tay vẫn đút canh cho Giang Ninh Phiến.
“Có cảnh sát tới, tôi dùng tiền lo liệu không được.”
Cô Minh Thành xoắn tóc, hết sức uyển chuyển nói: “Nói là lần này quá nhiều người tận mắt chứng kiến “35 giờ hắc ám” ở tiểu khu Lục Đảo, bọn họ phải cho quần chúng một lời giải thích, cho nên muốn mời anh Hang đến đồn ngồi một chút.”
Anh đã nói rồi, giam lỏng tất cả hộ gia đình trong cả một tiểu khu động tĩnh quá lớn.
Lên một loạt đầu đề trang web.
Một vài tổ chức trong nước nào dám lớn lối như vậy.
“Để cho tôi đến cục cảnh sát ngồi?” Hạng Chí Viễn giống như nghe được một chuyện tiếu lâm, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cục trưởng là người mới tới?”
Cô Minh Thành suy nghĩ một chút: “Hình như là một khuôn mặt mới”
Hạng Chí Viễn đút một muỗng canh cuối cùng vào miệng Giang Ninh Phiến: “Tiêm Tiêm, em từng đến cục cảnh chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tôi mang em đi ngửi cà phê cục cảnh sát một lần.”
Ngửi một lần?
Giang Ninh Phiến cạn lời.
Thời tiết rất quang đãng, vạn dặm không mây, cục cảnh sát Thành phố Sở giữa ngã tư, xung quanh đường xá chi chít.