CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Giang Ninh Phiến mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, một tay cầm túi hàng hiệu, bị Hạng Chí Viễn ôm, nghênh ngang đi vào cục cảnh sát.

Trong phòng nghỉ rộng lớn…

Cô Minh Thành dẫn bọn đàn em đứng trong một căn phòng.

Đúng là có cảnh sát rót hai ly cà phê, nhìn Hạng Chí Viễn, ngừng lại một lát rồi gật đầu.

“Cậu Hạng hạ mình đến chơi, nào tới đây tới đây, đây là cà phê đậu mới mẻ, cũng không phải là cà phê hòa tan đầu, hân hạnh mời cậu Hạng!”

Thái độ khom lưng khụy gối kia cứ như bọn họ là một đám đàn em của Hạng Chí Viễn.

Thế lực của Hạng Chí Viễn đúng là không phải chỉ lớn bình thường.

Giang Ninh Phiến ngồi bên cạnh Hạng Chí Viễn, đưa tay nhận lấy ly cà phê, cúi đầu rũ mắt.

Mùi vị rất thơm.

Dường như không tệ.

Cô đang định uống, ly cà phê đã bị một bàn tay thon dài đột ngột xuất hiện đẩy rơi.

Cà phê bắn tung tóe.

Viên cảnh sát kia đầy vẻ lúng túng, vẫn mặt mày tươi cười xin lỗi, lưng cũng không dám thẳng.

“Em chỉ có thể dùng đồ do tôi làm, bất cứ thứ gì bên ngoài đều không được phép dùng, một chai nước cũng không được uống.” Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế sô pha, ôm bả vai cô và nói.

Giọng nói bá đạo, không cho phép nghi ngờ.

Giống như toàn thế giới đều nên nghe theo mệnh lệnh của anh.

Giang Ninh Phiến nhìn xem tách cà phê đã chết trận trên mặt đất, sau đó ngẩng mặt nhìn về phía gương mặt yêu nghiệt của Hạng Chí Viễn: “Anh không cần vào phòng thẩm vấn sao?”

Anh thật sự cho rằng anh đến để uống cà phê hả?

“Muốn tôi vào phòng thẩm vấn?” Hạng Chí Viễn lười biếng hé mắt, nhìn về phía viên cảnh sát nhỏ đang đứng một bên.

Viên cảnh sát nhỏ nào dám để Hạng Chí Viễn vào phòng thẩm vấn, hai chân run rẩy nói: “Không, không dám.”

Hạng Chí Viễn đắc ý nhếch môi, một tay ôm Giang Ninh Phiến, một tay đặt lên đôi chân thon dài của cô, đầu ngón tay vẽ vòng…

Giang Ninh Phiến hơi sợ Hạng Chí Viễn sẽ phát thói cầm thú ở đây.

“Các người ngay cả phòng thẩm vấn đều không vào, cũng không cho tận

mắt nhìn thấy nhân chứng…” Giang Ninh Phiến nhìn về phía viên cảnh sát, lạnh nhạt nói: “Có phải là tôi có thể khiếu nại thái độ phục vụ của các người không?”

Cô muốn đẩy Hàng Chí Viễn ra, yên tĩnh một hồi.

“Hả?” Viên cảnh sát không ngờ thân là người phụ nữ bên cạnh Hạng Chí Viễn mà Giang Ninh Phiển sẽ nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt.

“Muốn nhìn tôi vào phòng thẩm vấn vậy sao?” Hạng Chí Viễn nhìn cô.

“Đi, vào phòng thẩm vấn theo lưu trình.”

Hạng Chí Viễn thật sự đứng dậy nói với viên cảnh sát nhỏ, ưu nhã chỉnh sửa ống tay áo một chút, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, giọng điệu vô cùng tự nhiên giống như sai sở thú cưng vậy: “Đi nói cho cái tên cục trưởng mới tới kia, trước mười giờ ba mươi phút tôi phải về nấu bữa trưa cho người phụ nữ của tôi, làm trễ nãi thời gian của tôi, để người phụ nữ của tôi bị đói, tôi sẽ trễ nãi cả nhà ông ta.”

Đây là uy hiếp trắng trợn.

Để cô nói chuyện không lôi cả nhà vào, anh thì lại cả nhà, cả nhà nói rất thuận miệng.

“Vâng, vâng, tôi lập tức đi thông báo.” Viên cảnh sát mạnh mẽ gật đầu như giã tỏi.

Trước khi rời đi, Hạng Chí Viễn quay đầu liếc nhìn Giang Ninh Phiến một cái, khóe môi cong lên: “Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi quay lại.”

Hạng Chí Viễn thật sự rời đi.

Giang Ninh Phiến lập tức đứng lên, đôi chân giẫm trên giày cao gót 8 cm.

Đi ra ngoài.

“Chị Phiến, chị đi đâu?” Cô Minh Thành lập tức mang bọn đàn em đuổi theo, chặn ở cửa.

“Tôi muốn đến bệnh viện.” Giang Ninh Phiến ngừng một chút rồi nói: “Hạng Chí Viễn đã bằng lòng với tôi, sau này sẽ không hạn chế tự do của tôi.”

Chỉ cần có cơ hội, cô vẫn muốn rời đi.

Cô ở lại bên cạnh Hạng Chí Viễn, quá nhiều chuyện không thể đoán trước có thể xảy ra…

Cô Minh Thành ngăn ở trước mặt cô, lắc đầu một cái, vô cùng nghiêm túc nói: “Chị Phiến, tôi không biết cậu dạng cam kết với chị lúc nào, nhưng ngay vừa rồi trước khi tới cục cảnh sát, cậu dạng đã dặn dò tôi, hạn chế tất cả tự do của chị Phiến, trừ khi có cậu Hạng ở bên.”

Bình luận

Truyện đang đọc