CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Đặc biệt lóe sáng dưới dù che nắng.

“Đây là que thử thai tốt nhất nước Mỹ, 365 que, tôi đặt số lượng cho một năm”

Hạng Chí Viễn cầm một que thử thai trong đó lên, mở túi đựng ra xem kỹ hướng dẫn sử dụng bên trên, vẻ mặt chăm chú.

“Không phải anh đã mua lầm chứ? Không phải là 365 viên thuốc tránh thai sao?”

Giang Ninh Phiến không nhịn được châm chọc.

Làm sao sẽ là que thử thai…

“Đứa bé của tôi không thể chết bởi thuốc.” Hạng Chí Viễn đầy vẻ ngông cuồng kiêu ngạo, vứt bỏ que thử thai, mu bàn tay đặt lên bàn tay đặt trên bàn ăn của cô, bình tĩnh nhìn cô: “Tiêm Tiêm, sinh con cho tôi.”

Vào lúc này, vẻ mặt Giang Ninh Phiến giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

“Tiêm Tiêm, tôi đã quyết định.” Hạng Chí Viễn đưa mắt nhìn cô, giọng nói hấp dẫn, mỗi một chữ đều lộ ra sự kiên quyết.

Đã quyết định…

Một người đàn ông từng trải qua vạn bụi hoa, kiếm đủ loại tiền trong khu vực màu xám nói với cô là đã quyết định muốn để cô sinh con cho anh.

Tay của Giang Ninh Phiến tay lập tức rút ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh.

Động tác kháng cự rõ ràng tựa như phản xạ vô điều kiện…

Hạng Chí Viễn không tiếng động nhìn chằm chằm vào động tác của cô, cả khuôn mặt yêu nghiệt đều mất đi tất cả thần thái.

Giang Ninh Phiến rũ mắt, không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh.

Thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay, ánh mặt trời bỗng nhiên tối xuống, bầu trời u u ám ám, cũng như tâm trạng của cô vào giờ phút này…

“Tôi không hút thuốc, không uống rượu, bắt đầu chuẩn bị mang thai.” Hạng Chí Viễn nói vậy.

Bá đạo quyết định mọi chuyện.

Giang Ninh Phiến bị giọng điệu mạnh mẽ của anh hù dọa, anh không phải là đùa.

Sinh con cho anh? Cô không hề nghĩ tới…

“Không nên.” Giang Ninh Phiển từ chối lạnh nhạt, ổn định tâm thần, ngẩng đầu nghênh đóng tầm mắt nóng bỏng của Hạng Chí Viễn: “Sinh con thừa kế Địa Ngục Thiên của anh sao?”

Cô chắc chắn là không nên làm vậy.

“Em quyết định đứa trẻ đi theo giới hắc hay bạch.” Hạng Chí Viễn nói.

“Quay lại đề tài vừa rồi, nếu có một ngày anh thật sự thất bại một lần…”

“Ai cũng không dự đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Hạng Chí Viễn ngồi đối diện với cô, hình xăm sẫm màu dưới xương quai xanh, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu trầm trọng cắt đứt lời cô: “Nếu như có một ngày tôi bị đánh bại, thậm chí là chết, em hãy nói cho con, ba của nó yêu mẹ nó hơn mười năm, không là cả đời.”

Mặc kệ cả đời của anh ngắn hay là dài.

Anh chỉ thích một mình cô.

Giang Ninh Phiến hoàn toàn không nói gì, ngơ ngác nhìn tình cảm sâu đậm trong mắt anh, chỉ cảm thấy lòng mình đang sợ hãi…

sự dao động bị đè ép nơi đáy lòng lại bắt đầu sôi trào.

Lại là một đêm yên tĩnh, hồ chữ U hồ vây qua mười mấy căn biệt thự nhà họ Hạng, lấp lóa dưới ánh trăng.

Giang Ninh Phiến ngồi trước bàn trang điểm, gỡ băng gạc trên mặt ra.

Nhìn mình trong tấm kính, ánh mắt Giang Ninh Phiến có chút tan rã…

Mặt của cô bóng loáng như lúc ban đầu, không nhìn ra một chút dấu vết bị dao cắt thương.

Hạng Chí Viễn cho cô dùng đều là thuốc tốt nhất.

Anh rất cẩn thận, không chuẩn bị cho cô những thức ăn có sắc tố, vết thương không đổi màu.

Vì để cho An Vũ Dương thuận lợi chạy thoát khỏi tay Hạng Chí Viễn, cô dùng dao cắt đầy vết thương lớn lớn bé bé trên người, lúc đó không có chút do dự.

Nhưng quay đầu lại, người hết lòng chăm sóc cho vết thương của cô lại là Hạng Chí Viễn, người lo hơn cho vết thương của cô hơn cũng là Hạng Chí Viễn…

“Cô Giang, cậu Hạng mời cô đến bờ hồ.”

Một người giúp việc đứng ở cửa, gõ cửa một cái rồi nói.

Bờ hồ ư?

Giang Ninh Phiến đứng lên từ trước bàn trang điểm, người giúp việc đi tới, cầm lên chiếc áo khoác treo trên mặc áo cuối giường: “Cô Giang, bên ngoài lạnh lẽo, cậu Hạng đã dặn tôi khoát thêm quần áo cho cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc