“Điện thoại bị em ném vào thùng rác rồi.
” Dơ như vậy ai mà nhặt.
“Anh không nhặt về sao? Nhẫn anh còn nhặt được.
” Cô tinh tường nhìn thấy chiếc nhẫn đầu hồ ly trên tay anh đang đeo.
“Nhẫn thì khác.
” Không thể ném.
Bệnh thích sạch sẽ của anh sẽ hại chết cô!
Giang Ninh Phiến rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục đạp cần ga thật mạnh, chơi trốn tìm với mấy chiếc xe thể thao trên đường nhỏ của cảng biển…
Cô chỉ rời cảng biển mấy năm, GPS cũng sẽ không quen thuộc đường nơi này hơn cô.
Có xe đuổi đến gần, Hạng Chí Viễn trực tiếp cầm súng đáp trả.
Bầu trời cảng biển, thỉnh thoảng vang lên tiếng súng.
Giang Ninh Phiến vững vàng lái xe thể thao vòng quanh, một vòng lại một vòng, để bọn họ không đuổi kịp tới.
Vứt bỏ những người và xe kia đã là chuyện ba tiếng sau, trời đã tối hẳn, bọn họ còn ở cảng biển.
Giang Ninh Phiến dừng xe ở căn nhà trước thôn, tắt đèn xe, để mọi thứ đều rơi vào bóng tối, lúc này mới thở phào một hơi.
Người cảng biển có thói quen ngủ sớm, mới hơn chín giờ lại không còn nhà nào sáng đèn.
“Tôi đi mượn điện thoại.
”
Vẫn phải nghĩ cách trở về.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới lau mồ hôi trên mặt, đẩy cửa xe ra muốn xuống.
Cổ tay bị một bàn tay thon dài nắm lấy, cả người bị kéo về trong xe, đột nhiên nụ hôn cực nóng ập đến, cậy mạnh cướp đi hô hấp của cô.
Tầng mây che khuất trăng khuyết, chỉ còn lại ánh sáng thưa thớt…
Xung quanh một mảnh đen kịt.
Nhưng dù cho trong đêm tối, ánh mắt Hạng Chí Viễn vẫn thâm thúy như hắc diệu thạch, dường như sẽ nuốt hết mọi thứ, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Cơ thể của cô bị Hạng Chí Viễn cưỡng ép ôm lấy, hầu như anh đè tất cả trọng lượng ở trên người cô, bờ môi ấm áp kề sát cô, dùng răng cạy mở bờ môi cô đang đóng chặt, đầu lưỡi đột kích một đường, hôn đến điên cuồng liều lĩnh, bàn tay chậm rãi hướng xuống sờ soạng từ lỗ tại cô…
Giang Ninh Phiến bị ép tới cả người dán vào chỗ ngồi.
Lưu manh.
Giang Ninh Phiến rút bàn tay từ ngực anh ra, chào hỏi bằng một cái tát, cổ tay bị Hạng Chí Viễn chuẩn xác nắm lấy.
“Em còn muốn đánh anh bao nhiêu lần mới hài lòng?” Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói khàn khàn, kiềm chế ham muốn.
Cô càng ngày càng không ngoan.
“Anh đừng đụng vào tôi.
” Cô buồn nôn!
“Không được.
”
“Vậy đánh anh bao nhiêu lần cũng không tính là oan uổng” Giang Ninh Phiên dùng lực giơ chân lên đá vào anh, dù sao hiện tại bản lĩnh của anh còn không bằng cô.
Hạng Chí Viễn đau đớn rên lên một tiếng, trên trán đổ mồ hôi, vừa ôm chân mình vừa vững vàng bắt lấy cổ tay cô, sợ cô chạy.
biết đến sít sao.
“Buông tay” Giang Ninh Phiến ngồi thẳng người, muốn rút tay mình ra, làm thế nào cũng không rút ra được.
Một kẻ bị cô đánh cho bạn sống bản chết rõ ràng còn có sức lực lớn như vậy.
“Không thả.
” Hạng Chí Viễn chém định chặt sắt nói, người kia khẽ đảo trên người cô, đầu gối lên trên đùi cô, bắt lấy tay của cô đưa tới bên môi mình, ấn xuống một nụ hôn, thật lâu sau anh mới trầm giọng hỏi: “Tiêm Tiêm, em thật sự chỉ là một y tá sao?”
Giang Ninh Phiến ngây người, lông mi run rẩy lo sợ, trái tim như muốn ngừng đập.
May mắn trời quá tối, anh không nhìn thấy chột dạ trên mặt cô…
Bị nhìn ra rồi hả?
“Tiêm Tiêm, nói thật với tôi đi!”
Anh mạnh mẽ hỏi thăm.
Giang Ninh Phiến đảo mắt cố gắng bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng, tự giễu mở miệng: “Dĩ nhiên không phải, tôi là chim hoàng yến anh cầm tù, anh quên à.
Y tá sao? Tôi sắp quên phải đo huyết áp cho người ta thế nào rồi.
”