Chương 213 Cô nên làm như thế nào?
Thời gian không đến một năm.
Hạng Chí Viễn là nhân vật nào, thế mà lại vì cô mà quỳ xuống trước mặt bọn họ cầu xin quen nhau, hiển nhiên anh rất cưng chiều Giang Ninh Phiến, cô thật quá xuất sắc.
Giang Ninh Phiến cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này, chỉ nói: “Hai người ở tổ chức AN nhiều năm, có nghe qua chuyện Hạng Chí Viễn bị diệt cả nhà chưa?”
Cô vẫn muốn tìm hiểu chuyện này.
“Có nghe qua, đây cũng không phải bí mật gì, cháu không biết à?”
Vương Chỉ Du gật đầu, đi đến bên cạnh Giang Phương Việt ngồi xuống.
Bọn họ là một đôi vợ chồng thật, là vợ chồng thật cắm rễ tại tổ chức AN.
“Hạng Chí Viễn vốn họ Bùi, dòng họ đi theo hắc đạo, không chuyện ác nào không làm, lúc đầu tổ chức chúng ta noi theo đường tắt pháp luật diệt trừ bọn họ, nhưng con đường nhà họ Bùi quyết định đi… dưới tình huống không thể làm gì khác, tổ chức mới đi theo con đường tiêu diệt bọn họ.” Giang Phương Việt bổ sung nói ra.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nghe mọi thứ, khó mà tiếp nhận.
Cái gì gọi là không thể làm gì khác?
Không thể làm gì khác thì có thể diệt cả nhà Hạng Chí Viễn sao?
“Nhưng đúng lúc Hạng Chí Viễn chạy mất.” Giang Phương Việt tiếp tục nói: “Sau đó cậu ta dấn thân vào nhà họ Hạng ở Thái Lan, thể lực tổ chức phát triển lớn nhất Đông Nam Á, còn tiêu diệt toàn bộ AN năm đó. Nếu không phải sếp gây dựng lại, AN của chúng ta đã không tồn tại từ lâu.”
Sếp là An Vũ Dương.
Giang Ninh Phiến không nghe tiếp, kéo cửa ra ngoài.
Hóa ra thật sự là thù riêng giữa An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn…
Nói toạc ra, chính là bậc cha chú An Vũ Dương giết cả nhà Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn đã trả thù, hiện tại lại đến phiên An Vũ Dương tới báo thù…
Cô chỉ là một con cờ của An Vũ Dương.
Giang Ninh Phiến đi đến đầu cầu thang, nhìn cầu thang cao thẳng không có can đảm đi tiếp nữa.
Cô ngồi ở bậc thang lạnh băng, bàng hoàng nhìn phía dưới cầu thang.
Cô nên làm như thế nào?
Con cờ như cô muốn chạy trốn khỏi ván cờ, đột nhiên cô rất muốn chạy trốn rất muốn chạy trốn.
An Vũ Dương, An Vũ Dương…
“Tiêm Tiêm, tôi muốn cô thề, sau này cô nhất định phải nghe lời tôi.”
Dường như bên tai lại vang lên giọng nói của An Vũ Dương, dịu dàng như vậy, vô hại như thế.
Bàn tay Giang Ninh Phiến chậm rãi che kín lỗ tai, đầu đau muốn nứt ra.
“Tiêm Tiêm?”
Hạng Chí Viễn đứng ở dưới bậc thang, ngước mắt thật sâu nhìn cô, trong mắt có sự nghi ngờ.
“Sao anh lại đi lên?” Giang Ninh Phiên buông hai tay xuống.
“Phòng em là căn nào? Tôi muốn xem.”
Hạng Chí Viễn nói.
Tại sao lại muốn tham quan phòng cô, anh lắm chuyện thật.
“Ba mẹ em không chịu đồng ý sao?” Thấy giữa lông mày cô lộ ra vẻ không vui, Hạng Chí Viễn nhíu mày lại, cất bước đi tới: “Tôi đi gặp bọn họ.”
Giang Ninh Phiến vội vàng đứng lên bắt lấy tay áo anh, thản nhiên nói: “Đừng đi, dù sao cũng phải để ba mẹ tôi tiêu hóa tin dữ tôi và thủ lĩnh Địa Ngục Thiên ở cùng nhau chứ.”
Gặp mặt sẽ nói nhiều sai nhiều, lộ ra sơ hở là không sống nổi.
“Tin dữ ư?” Hạng Chí Viễn bất mãn nhìn cô, đứng ở đầu cầu thang, ôm eo cô để cô gần sát mình: “Tôi làm em rất mất mặt à? Ở cùng tôi là tin dữ sao?”
Cô nói chuyện không thể không kích thích anh ư?
“Anh có muốn đi hỏi hàng xóm hay không, xem ai dám gửi gắm con gái cho
Hạng Chí Viễn anh.”
“Gương mặt này của tôi đủ để đền bù mọi thứ.” Hạng Chí Viễn nói năng tùy tiện hùng hồn.
Hạng Chí Viễn anh làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng dáng dấp anh đẹp trai.
Giang Ninh Phiến bị anh làm nghẹn, anh thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ…
Thật không hiểu, vừa nãy rõ ràng không vui như vậy, hiện tại tâm trạng tiêu cực lại biến mất.