Giang Ninh Phiến.
An Vũ Dương.
Thuốc miễn phí, căn phòng bẩn thỉu ở tiểu khu Lục Đảo, đau bụng ở công viên nghĩa trang… Tất cả mọi chuyện đều có câu trả lời rõ ràng
Vậy mà cô có thể che giấu một người đàn ông ngay dưới mí mắt của anh…
Một tên đàn em lấm la lấm lét nào đó đi lên tranh công: “Cậu Hạng, may mắn trong lúc vô tình em biết được số của cậu, nếu không em thật sự không dám chắc có phải cậu muốn gặp người mù này hay không nữa.”
“Người phụ nữ ở cùng với anh ta đâu?”
Hạng Chí Viễn hỏi với giọng lạnh nhạt, ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên khuôn mặt bình tĩnh của An Vũ Dương.
“Người phụ nữ nào?” Tên đàn em khó hiểu: “Em chỉ nhìn thấy một tên mù này thôi.”
“Không cần hỏi, Ninh Phiến đã trốn thoát.” Lúc này An Vũ Dương mới từ từ mở miệng, trên môi là nụ cười nhạt: “Anh sẽ không tìm thấy cô ấy.”
Thái độ của anh ta bình thản, tự nhiên.
Không giống như người đang bị khống chế, ngược lại giống như đang tám chuyện với người khác.
“Rẹt xoẹt… ”
Chớp mắt, tất cả hồ sơ trên đầu gối của Hạng Chí Viễn đã bị anh xé rách, sau đó hung hăng vo tròn lại…
An Vũ Dương là người mù, nghe thấy tiếng động vì thế quay đầu nhìn sang Hạng Chí Viễn.
Gió thổi qua mặt cỏ.
Thổi qua sóng ngầm đang dần bắt đầu trong không khí, thổi qua hai người đàn ông đang đứng mặt đối mặt nhau.
Qua một lúc lâu sau.
Hạng Chí Viễn cong môi tạo ra một vòng cung tàn nhẫn: “Rất đúng lúc, chó săn của tôi không cần phải cắn người nộm nữa.”
Tên người tình đang sống sờ sờ trước mặt này chính là món ăn tốt nhất dành cho chó săn của anh.
Động vật còn sống mới có thể huấn luyện ra chó săn tốt nhất.
Cô Minh Thành lập tức liếc mắt ra hiệu cho đám người huấn luyện chó, nhóm người huấn luyện chó lập tức tập hợp đàn chó săn, nhìn An Vũ Dương rồi hú lên…
Tiếng chó săn gào lên vang vọng, lộ ra ánh mắt hung ác.
Hạng Chí Viễn đặt tập giấy trong tay xuống, giơ bàn tay thon dài lên.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt nhẫn của anh, phản chiếu ra những tia sáng chói lóa.
Người huấn luyện cầm lấy còi, rồi nhìn về phía Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn từ từ cử động ngón trỏ…
“Hạng Chí Viễn, anh không muốn biết tôi và Ninh Phiến quen nhau thế nào, yêu nhau như thế nào sao?”
Đột nhiên An Vũ Dương từ tốn nói, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt, cứ như anh ta hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm nào.
“…”
Bàn tay Hạng Chí Viễn khựng lại ở nơi đó, ánh sáng trên mặt nhẫn quang càng thêm sáng ngời.
“Anh không tò mò một người mù như tôi làm sao so được với một người đàn ông khỏe mạnh, thắng được trái tim của Giang Ninh Phiến sao?” An Vũ Dương nói với giọng bĩnh tĩnh.
Rõ ràng giọng điệu rất ôn hòa, nhưng lại lộ ra sự kiêu ngạo tôn quý nhất của một người đàn ông.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn rất sắc bén, nghiến chặt hàm răng.
Sau một lúc lâu.
Hạng Chí Viễn đột nhiên đứng dậy, bước vài bước vọt tới trước mặt An Vũ Dương, hung ác trừng mắt lườm An Vũ Dương.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hạng Chí Viễn muốn đấm An Vũ Dương, thì giọng nói lạnh lùng của Hạng Chí Viễn lại vang lên: “Tên mù chết tiết! Anh gan lắm, tạm thời chưa chết được!”
“…”
Đám người Cô Minh Thành thấy rất ngạc nhiên.
Quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến Giang Ninh Phiến, cậu Hạng sẽ không còn là cậu Hạng.
Chuyện gì cũng làm được, chuyện gì cũng đều có thể chịu đựng.
“…”
Khuôn mặt ôn hòa của An Vũ Dương xuất hiện một vết rách, có vẻ ngạc nhiên.
Hạng Chí Viễn còn để ý đến Giang Ninh Phiến hơn cả anh ta nghĩ.
“Dẫn đi.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn mặt An Vũ Dương, rồi sau đó xoay người.
Triệu chứng thứ ba của nghiên ma túy phát tác chính là sau ba mươi sáu tiếng nhịn ăn thì những triệu chứng khác sẽ tăng lên đến cao trào…
Giống như có chục ngàn con kiến bò, chục ngàn mũi kim đâm xuyên tim, có chục ngàn cái miệng thi nhau hút máu, có chục ngàn con giun đang cắn gân cốt, chục ngàn nhát kiếm cứa vào da, khó có thể chịu đựng nổi.
Căn phòng tối tăm được chia thành hai không gian.
Chỉ có một cánh cửa sổ.
Trên cánh cửa có một cái bảng đen, trên đó đầy những đầu lâu thủy tinh ghim giấy, từng đôi mắt trống rỗng nhìn như chết lặng.