CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Cô thà chết.

“Giờ em vẫn đang bệnh, sao tôi cho em thoải mái được?”
Hạng Chí Viễn cong môi, đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng lấy bả vai cô, ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai cô, nói một cách mờ ám: “Đợi về nhà, tôi cho em hết, muốn thoải mái thế nào cũng được, đảm bảo khiến em không xuống giường được.”
Hai y tá trẻ tuổi nghe thế thì xấu hổ đỏ mặt.

Quả nhiên càng đẹp trai thì càng dâm và bạo lực...!
“Anh...”
Giang Ninh Phiến không dám tin trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh có biết xấu hổ không thể?
Xuyên tạc lời của cô thành thế này trước mặt nhiều người như vậy, ai có ý thoải mái để tiện bẩn thỉu như anh chứ.


“Ngoan, Tiêm Tiêm, đừng ầm ĩ nữa.” Hạng Chí Viễn như đang dỗ trẻ con, lại hôn lên trán cô, lúc ngước mắt nhìn bác sĩ thì ánh mắt lại bắt đầu lạnh lẽo: “Tiêm đi.”
Tiêm Tiêm?
Anh thừa nhận cô là Tiêm Tiêm rồi?
Giang Ninh Phiến sững sờ, không phản kháng khi mũi kim đâm vào da cô nữa.

Động tác của bác sĩ nhanh nhẹn, dán băng cá nhân lên, đứng một bên nói: “Hai ngày tới cô Giang nên ăn thanh đạm, đừng động vào thức ăn gây kích ứng, cố gắng nghỉ ngơi ở trên giường.”
“Biết rồi, ra ngoài đi.”
Hạng Chí Viễn mất kiên nhẫn phất tay.

Bác sĩ với y tá nào dám ở lại, người nào người nấy đi nhanh như chân được bôi dầu.


“Có thể buông tôi ra chưa?” Giang Ninh Phiến bực bội nhìn chòng chọc vào
móng vuốt trên vai cô, nhưng cô vừa tỉnh lại, chẳng có bao nhiêu sức lực để phản kháng.

Dường như ở trước mặt Hạng Chí Viễn, cô mãi mãi chỉ là một kẻ yếu ớt tự ti.

Điều này khiến cô cực kỳ không cam tâm.

“Buông.”
Hạng Chí Viễn vô cùng hợp tác mà buông tay, sau đó cứ thế nhìn thẳng vào cô, đôi con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt cô.

Anh nhìn.

Anh lại nhìn..


Bình luận

Truyện đang đọc