“Không dám”
Mục Thanh Linh cười đầy giả tạo: “Bây giờ cô là người phụ nữ của Hạng Chí Viễn, muốn giết tôi chỉ cần một phút, tôi nào dám đắc tội với cô. Nhưng mà cô thật sự muốn đem giấy đăng ký kết hôn với Hạng Chí Viễn cho mẹ cô xem à?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ninh Phiến tái nhợt.
Mục Thanh Linh hiếm khi chiếm được thế thượng phong trước Giang Ninh Phiến, vui vẻ đến. mức tự mở cửa, nghênh ngang đi ra ngoài.
Giang Ninh Phiến nắm chặt lọ nước hoa trong tay, trong lòng khó chịu như bị đá đè.
Mục Thanh Linh chọn đúng vào điểm yếu nhất của cô.
Tất nhiên cô không dám đưa giấy đăng ký kết hôn với Hạng Chí Viễn về cho bà ấy xem, trừ khi cô thực sự muốn mẹ cô tức chết…
Mẹ cô không thích cảnh sát, càng căm ghét xã hội đen.
Sự xuất hiện của Mục Thanh Linh đã đánh thức lý trí của Giang Ninh Phiến.
Cô muốn đắm mình trong sự mê muội, nhưng luôn có một giọng nói nói với cô rằng cô phải tỉnh lại…
Giang Ninh Phiến nhìn lọ nước hoa trong tay chứa mê hương mà Mục Thanh Linh lấy được, điều này nhắc nhở cô nên tỉnh táo, cô không thể để bản thân mê muội thêm nữa.
Cất lọ nước hoa tinh xảo vào trong túi, Giang Ninh Phiến bước đến cửa phòng ngủ của dãy phòng tổng thống, đẩy cửa đi vào…
Hạng Chí Viễn đang ngủ say trên chiếc giường lớn.
Anh hưng phấn cả đêm, rốt cuộc cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng cô không thể ngủ được.
Giang Ninh Phiển chậm rãi đi đến mép giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh, từng đường nét anh tuấn, toát ra hơi thở vô hại, chắn chỉ đắp hờ, cổ áo phanh ra, tựa như cố ý để
lộ hình xăm…
Giang Ninh Phiến lặng lẽ kéo chăn lên đắp cho anh, nhưng mép chăn chạm vào túi quần
anh.
“Keng”
Một âm thanh trong trẻo khẽ vang lên.
Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương sáng chói rơi trên sàn nhà cạnh giường.
Là chiếc nhẫn trứng bồ câu anh quỳ xuống cầu hôn cô bên hồ.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn phản chiếu ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời duy nhất trong ngày làm cô cay mắt.
Cô không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn này, còn anh lại luôn mang nó bên người…
Mũi Giang Ninh Phiến cay cay, trong lòng đau nhói, ánh mắt dán chặt vào chiếc nhẫn trên
tay.
“Nếu như anh có thể từ bỏ Địa Ngục Thiên thì tốt biết mấy…”
Giang Ninh Phiến thầm thì, ánh mắt vô cùng đau thương.
Anh không thể từ bỏ Địa Ngục Thiên, cô không thể yêu anh.
Mọi thứ giữa họ chỉ có thể là một giấc mơ…
Giang Ninh Phiến cúi xuống, nhẹ nhàng cất chiếc nhẫn kim cương vào túi quần của Hạng Chí Viễn. Ngay khi cô đặt chiếc nhẫn vào túi, đôi chân dài của anh bắt đầu cử động.
Hạng Chí Viễn tỉnh lại, hai mắt lập tức sáng rõ, trong mắt ánh lên một ánh nhìn cảnh giác và phản kháng.
Người đàn ông gần như bật dậy khỏi giường ngay lập tức.
“Tiêm Tiêm?”
Nhìn thấy đó là cô, sự đề phòng trong mắt Hạng Chí Viễn lập tức biến mất, thay đó là sự tín nhiệm, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.
Phải trải qua chuyện thế nào mới khiến anh chỉ vì một tiếng động nhỏ đã lập tức tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ sâu…
“Tôi làm anh tỉnh giấc à?”
Giang Ninh Phiên nghiêng đầu, điều chỉnh lại biểu cảm của mình, dùng hai tay vỗ lên má, làm cho mình trở lại trạng thái bình thường rồi mới quay đầu lại.
Hạng Chí Viễn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, đánh giá khuôn mặt cô, muốn nhìn ra gì đó từ mặt cô.
Giang Ninh Phiến bị anh nhìn thì tìm cách trốn tránh.
Đột nhiên Hạng Chỉ Viền vén chăn lên, ngay cả giày cũng không đi, chạy tới trước mặt cô, dùng bàn tay ấm áp nâng mặt cô lên: “Em nấu ăn làm mình bị thương à?”
Sao mà nhanh vậy được…!