Giang Ninh Phiến hơi cảm giác đây là điềm báo Hạng Chí Viễn sắp nổi giận, cố vươn tay lấy cà phê uống một ngụm, ổn định tâm trạng của mình.
Đàn em tham gia thu hồi “hàng” ở Hồng Cảng rất nhiều, có lẽ tạm thời điều tra nội gián sẽ không tra tới cô đầu.
“Cậu Hạng”
Cô Minh Thành đưa khăn giấy ướt khử trùng lên.
Hạng Chí Viễn ngồi thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ đầy đất, nhận lấy khăn giấy ướt lau tay, động tác lau tay của anh rất tao nhã, lau đến mức cái nhẫn đầu hồ ly đeo trên ngón trỏ lóe sáng, khuôn mặt âm u khó có thể nhìn rõ cảm xúc.
Một cảm giác áp lực ép người tỏa ra khắp phòng bệnh, khiến đám người đang quỳ không một ai dám thẳng lưng lên.
“Cậu Hạng, quan hệ của anh luôn trải dài khắp trong nước, chuyện lần này quá kỳ lạ, tôi đã đi thăm dò.
” Khương Phú Chiếu có thể đi lại trong giới chính trị: “Nghe nói”
“Nghe nói gì?”
Hạng Chí Viễn hỏi, trên mặt có không chút cảm xúc.
“Nghe nói là một tổ chức thần bí nào đó đang nhằm vào Địa Ngục Thiên” Khương Phú Chiếu cẩn trọng nói tiếp: “Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa tra ra được cụ thể là tổ chức gì.
”
“Bich!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn hung dữ đập khăn giấy ướt lên mặt anh ta, trong mắt lóe lên sát ý, sắc mặt xanh mét: “Một tổ chức rác rưởi khiến cho các ngươi bỏ sạch hai mươi tấn “hàng”
sao?”
“Cậu Hạng, là chúng tôi sai”
Khương Phú Chiếu, Cố Cảnh Thâm hận không thể quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hạng Chí Viễn giành lấy ly cà phê trong tay Giang Ninh Phiến, hất hết phần cà phê cô chưa uống xong lên trên đầu hai người: “Rác rưởi!”
“Xin cậu Hạng xử phạt!”
Một đám người trăm miệng một lời.
“Mẹ kiếp, cút hết đi cho tôi!”
Hạng Chí Viễn siết chặt nắm tay, đầu hồ ly trên chiếc nhẫn tỏa ra vẻ sát phạt nồng nặc.
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn chằm chằm vào đường cong trên khuôn mặt căng thẳng của Hạng Chí Viễn.
Ngoại trừ lân cô nói mình chính là Tiêm Tiêm, Giang Ninh Phiên chưa từng nhìn thấy Hạng Chí Viễn nổi giận như thể bao giờ.
Bỏ mất hai mươi tấn “hàng” là không ít, có thể nói bây giờ Hạng Chí Viễn đã tổn thất nặng nề.
“Dạ, cậu Hạng.
”
Khương Phú Chiểu, Cố Cảnh Thâm bị hất một đầu cà phê, cũng không dám nói gì, đám đàn em ở phía sau hoảng sợ đứng dậy, cẩn thận đi ra khỏi phòng bệnh.
“Choang!”
Hạng Chí Viễn dùng tay hết tất cả đồ đạc trên bàn trà xuống đất, khuôn mặt âm u trở nên đầy nặng nề, sát khí trong mắt trở nên vô cùng đáng sợ.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách, không khí trong cửa sổ im lặng, nặng nề.
“Phải người đi tra cho tôi, xem là tổ chức gì” Hạng Chí Viễn nói.
“Dạ, cậu Hạng” Cô Minh Thành gật đầu.
“Bắt hết người biết chuyện lại, chia ra tra khảo, tôi muốn xem thử cục cứt chuột nào lẫn vào Địa Ngục Thiên!” Hạng Chí Viễn xoay chiếc nhẫn màu đen trên tay, giọng nói đầy lạnh lẽo.
“Toàn bộ sao?” Chuyện này không nhỏ, Cô Minh Thành đứng ở bên cạnh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh Phiến, dò hỏi: “Không cần bắt chị Phiến chứ?”
Giang Ninh Phiển cũng biết chuyện.
Còn Hạng Chí Viễn ngẩng đầu lườm anh ta giống như nghe thấy chuyện cười, khóe môi của anh cong lên, cười nhạt hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem?”.
Rõ ràng khóe môi của anh hơi cong lên hình vòng cung, nhưng cả người anh lại tỏa ra một hơi thở ấm trầm đến đáng sợ.
“.
.
” Cô Minh Thành cảm giác mình bị đôi mắt hình viên đạn của Hạng Chí Viễn giết mấy lần, vội vàng lui xuống: “Tôi hiểu rồi.
Tôi đi xuống làm việc ngay đây.
”
Sao cậu Hạng lại bỏ được chị Phiển chứ.
Thế mà anh ta còn ngu ngốc hỏi điều này, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Bị mắng là đáng.
Đi được một nửa, Cô Minh Thành không nhịn được mà quay đầu lại hỏi: “Cậu Hạng, tra được ai là nội gián thì phải giao lại cho anh sao?”
Giang Ninh Phiến ngồi ở bên cạnh, tuy trên gương mặt xinh đẹp vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, nhưng trái tim lại nhảy lên dữ dội.